CHỈ ĐỂ BAY QUA MỘT BÌNH MINH - Trang 60

vuốt ve. Thông dâm tưởng tượng. Rồi ngồi xuống, ngồi lên bàn chân có
giày đen của ông học đường, day đi day lại xuýt xoa. Lát sau nhổm lên, lột
giày của ông học đường rồi tưới đẫm bàn chân của ông này. Ông này trang
nghiêm rồi run rẩy nhìn bà này mỉm cười. Bà quản lý khoát tay. Trời hôm
đó có mây. Và mây thì không bay được. Chim kêu lên quang quác. Gió tắt.
Ông học đường phớt gió, mắt nhìn ra phương nam. Bà quản lý mỉm cười
rồi khẽ hít hà hơi thở của ông này. Đối thoại ngầm. Chúng ta cứ tưởng
chúng ta gặp được đồng loại. Nào ngờ chúng ta lạc loài. Chúng ta lạc loài
ngay từ khởi thủy. Hoa tuy líp quá riêng và không chia sẻ được với đất đai
nhưỡng thổ. Nó gửi vào đấy quá nhiều hy vọng mà kết tủa chỉ những chúm
chím trong khi cần là cần cây quả hạt nhựa. La Mã thì quá kiêu căng và quá
sớm trong tiến trình. Kết quả lịch sử đi mãi những đường vòng. Lịch sử
phát cuồng trong những bạo dâm thảm khốc. Người ta nhớ về Hy Lạp với
nỗi đau khôn nguôi và cơn giải tỏa chiếm quá nhiều thời gian mà không tẩy
đi được ẩn ức. Rốt cuộc ẩn ức chồng ẩn ức. Câu hỏi bản thể thấm đẫm máu
người. Mà tính người thì mỗi lúc càng bị lãng quên. Chúng ta chạy trong
cơn mê. Mà tính người cứ xa vời vợi. Câu hỏi về người ngày sau dài hơn
ngày trước và càng bức thiết bao nhiêu càng mâu thuẫn rối rắm bấy nhiêu.
Chúng ta than thở. Chúng ta kêu gào. Không thỏa mãn được. Chúng ta xé
rách khoái cảm. Nhảy điên cuồng trong thất bại khoái cảm. Rồi thì trường
độ khoái cảm càng ngắn lại. Cô đơn ập chụp dìm chúng ta vào đau khổ.
Tính người càng xa. Đạo đức chủ nghĩa thất bại và trở thành ma hời vọng
động không bao giờ từ bỏ chúng ta nữa và sẽ luôn quấy rối chúng ta ám
ảnh chúng ta kỳ khi nào chúng ta phát điên mới thôi. Chúng ta không khóc
được nữa. Nước mắt chúng ta cạn vơi do nhờn với chính cảm xúc và chúng
ta sốt ruột muốn trưởng thành. Không được. Chúng ta đành phải bơ vơ bấu
víu khi thì cái cọc khi loài cộng sinh khi là giọt nước nhỏ nhoi sơi sớt lại từ
thuở kiếp nào. Chúng ta rất muốn mà không thể hài lòng. Và chúng ta hão
huyền trong mọi học thuyết. Rốt cuộc chúng ta bị bỏ rơi. Hoang mang bải
hoải. Tin rồi không tin. Nhiệt tình hét lên những từ rỗng. Học thuyết nào
cũng khởi từ tìm tòi sự thật để đi về giả tưởng. Chúng ta bị mụ mị mê
cuồng. Học thuyết không bao giờ ở giữa đời chúng ta, nó luôn có tham

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.