CHỈ ĐỂ BAY QUA MỘT BÌNH MINH - Trang 63

mẹ, hơn thế, từ khi chưa có cuộc giao hoan, nó đang ở cả trong hai phía
dưới những nỗi khát hoàn toàn ích kỷ; khi chập làm một thì tự thân đã rất
hoang toàng cho nên không thể nào tiết kiệm được. Tôi lại cố rướn. Oằn
mình để mà rướn được. Nhưng mà vẫn khó khăn lắm. Tiếng thở nghe rõ
quá, lớn như tiếng rít của mãnh cầm hoặc khúc cứa của hai miền hoang
vắng. Tiếng thở buồn nản. Tiếng thở nhũn nhùn vào lúc trí lực teo đi như
hạt vừng. Tiếng thở lại mảnh như sợi tơ bay vào không khí. Rồi tiếng thở
lại to dần, lại một lúc như tiếng cọ nhau (lần này thì) của mãnh cầm và
hoang biệt. Tôi không muốn chết. Đó là chân lý vừa chợt lóe sáng trong
phút hiểm nguy nhất của tính mạng và linh hồn. Để chứng minh (cho ý
tưởng), tôi dồn tất cả sức mạnh để làm cho cái mẩu con con nhòn nhọn ở
phía chót cùng được động đậy. Rồi khi nó động đậy được thì hét toáng lên
(tất nhiên là tiếng hét chỉ vang trong thân thể tôi), liền giải tỏa được một
niềm tuyệt vọng đang sắp đóng tảng như băng Bắc Cực. Tôi cố gắng tiết ra
được một nhúm nước bọt. Lẽ thường sẽ phải thở phì phì ra xung quanh để
đánh dấu vương quốc của mình, đồng thời tỏ oai, chứng thực sự tồn tại
riêng trong của vũ trụ. Nhưng, để nuôi sống tức thời thân thể, tôi chẳng có
gì khác, đành phải nuốt trôi nó (cái đám nước bọt). Cổ họng bỏng rộp, như
được tưới nước lạnh. Từng mạch nhỏ dãn nở và đó chính là khoái cảm đầu
tiên của tôi với cái thế giới hỗn độn và nghiệt ngã này. Con mắt vốn nhỏ
bây giờ được khép lại để hưởng thụ cái giây phút tột đỉnh sơ khởi và cũng
là sự khám phá mê loạn tinh khôi. Tự thương ư? Không. Tôi chả biết gì về
cái điều khó hiểu ấy. Cảm giác thật là bén nhạy. Cảm giác chạy lùi, chạy
tiến trên một thể xác im lìm bất động. Cảm giác cho rằng mình vẫn còn
sống. Chút mê tơi vồ lấy sau dục vọng đầu tiên đã được thỏa nguyện phần
nhiều bằng trí tưởng tượng. Sinh khí như hơi nước bốc ra từ những tế bào
bé nhỏ. Tôi đã không chết, mặc dù lo âu đã thành ám ảnh. Không có biểu
tượng gì cả. Không vũ điệu. Không một niềm hối tiếc về sự tồn tại đơn nhất
vô cùng xót xa. Tôi cố khơi lên một chút tự tin, rằng ở nơi xa đâu có một
giá trị đang chờ mình, hay có một tồn tại đang cần mình, mặc dù viển vông
ba phần tư đã biến thành ảo giác. Từ từ mở ra đôi bờ mi đã trở thành lười
nhác, cũng tức là sự chống trả bóng tối đầu tiên, tôi ý thức được rằng phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.