CHỈ ĐỂ BAY QUA MỘT BÌNH MINH - Trang 64

luôn luôn giữ cho nó đừng đờ đẫn, đừng vô ảnh, để mà hi vọng có thể từ từ
tìm về niềm vinh quang bé nhỏ không biết khuất phục trước một cám dỗ
vụn vặt và tầm thường. Tự nhiên, tôi sợ nếu cứ cố rướn vào lúc này sẽ bị
đứt cơ thể. Cho nên sự cố gắng chỉ dồn vào ý tưởng muốn xoay mình sang
tư thế khác để nghỉ ngơi. Việc tưởng dễ, hóa ra cũng không đơn giản. Nằm
mãi ở một chỗ khô bỏng, nhớt cũng khô lại, thành keo gắn tôi xuống cái
mặt phẳng mênh mông. Mỗi một (cố gắng) cử động nho nhỏ lại mang theo
một sự đau đớn gấp nó nghìn lần. Chút nước bò ra khỏi mí. Mới hay, dù cố
ảo tưởng đến mấy thì trong mình vẫn cứ tồn tại một sự yếu đuối. Có thể sự
yếu đuối hoàn toàn bản năng và đáng được thông cảm, nhưng vẫn làm tôi
đau đớn ngang bằng sự đau đớn kia. Nó chứng tỏ, tôi hoàn toàn có thể bị
đánh gục bất cứ lúc nào, cũng có nghĩa là cái chết luôn luôn tồn tại và rình
rập ở sát xung quanh. Tôi còn bị kinh ngạc bởi lẽ mặc dù đã phải đau đớn
thế, nhưng thân thể tôi không hề nhúc nhích được tí nào. Kiệt lực, và phần
nhiều do thất vọng, tôi gục đầu xuống mênh mông cháy bỏng, phó mặc cho
sự may rủi. Tràn ngập trong tôi bây giờ là một màu đen. Thỉnh thoảng có
những sợi vân nhỏ chuyển động giống như sóng. Bồng bềnh. Cảm giác
sung sướng một nửa trộn với một nửa sự khó chịu. Tôi cứ ngỡ mình đã
được đi xa, đã thoát được cái hiện thực hà khắc đang từng giây một tìm
cách giết hại tôi. Rồi lại ngỡ mình mọc được một đôi cánh và đã bay được
đến vô tận. Dẫu một mình, thì cũng hạnh phúc một mình, đam mê một
mình, sảng khoái và thanh thản một mình. Tính vĩ nhân trỗi dậy. Niềm tự
kiêu ồ ạt như thác lũ tuôn vào từng ống máu. Tôi cưỡi gió lang thang không
biên giới nhìn chúng nhân đau khổ mà chẳng mủi lòng. Bỗng nhiên xoáy
tít. Cuồn cuộn. Rồi trôi tuột vào một cái ống hun hút, trơn trượt, để cuối
cùng đập mạnh vào vách đá. Tôi giật bắn lên. Khiếp sợ và kinh hoảng.
Nhưng không ngờ vì thế mà làm long được một chút cơ thể khỏi mặt
phẳng. Trong miệng có vị mặn. Tôi tin đó là máu và tôi cố nuốt trôi nó đi
trong ý tưởng mình chẳng được uống máu ai ngoài chính máu mình. Tự
nhiên trồi lên một cơn khát. Tôi chợt thích cái mùi tanh của màu đỏ. Chợt
mọc những cái nanh trong tư tưởng và cũng trong tư tưởng đó có một con
mồi đang quằn quại rồi bị giập nát, từng giọt đỏ tươi rơi vãi khắp nơi. Tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.