CHỈ ĐỂ BAY QUA MỘT BÌNH MINH - Trang 66

khỏi tư tưởng, vô ưu và thánh thiện. Cái tối cái sáng không rõ ràng, phân
định. Cuộc đấu tranh không tồn tại dưới dạng bạo lực. Thoát được hấp thụ
và đào thải, thoát cả những khoái cảm và đau đớn. Một cuộc ra đi để tới vô
cùng rồi một cuộc trở về cũng để tới vô cùng... Và tôi thích chí hét vang:
A... a... a... oa... Sự thực, đây chính là điều dại dột nhất mà tôi đã làm bởi
tiếng thét không vang vọng ra ngoài mà nó lặn vào trong, cô đặc dần những
nhũn khí. Không bao lâu nữa tôi lại trở về là một nguyên thể với một nỗi
nhục không thực hiện được bản năng tính là bò đi một chút. Lần này thì
máu bắt đầu sủi tăm. Tư duy theo hướng dằn dữ. Khát vọng trả thù bỗng
dưng nảy mầm nhanh chóng. Tôi hung hăng khuếch đại nó lên với hy vọng
tấn công được tiền kiếp. Hù họa... H... ù...Ho... ạ... Rồi phập phồng...
Phập... phầm... phập... Vỗ cánh và chặt đá. Cánh xòe rộng muốn phủ kín
địa ngục. Tiếng chém như búa của hung thần. Tôi tìm kiếm tiền kiếp bằng
thị uy sức mạnh. Thế mà càng tìm thì tiền kiếp lại càng trốn kỹ. Càng trốn
kỹ tôi lại càng săn lùng. Cuống cuồng và phẫn nộ. Nhiều khi căm giận đẩy
thành tư tưởng muốn hủy diệt vũ trụ. Thế là đôi cánh nâng bổng và tiếp tục
xòe ra, với cái mồm ngoác rộng và hàm răng sắc nhọn muốn đớp, cắn thiên
tầng. Chiếc búa khổng lồ giơ cao chuẩn bị một động tác cuối cùng chặt nát
địa giới. Vùng linh giác sự ác độc căng hơi và cốt tủy cuồn cuộn chất nọc
diệt. Chỉ một tích tắc nữa thôi, tôi sẽ giết được tất cả tiền kiếp của tôi và
của cả muôn loài. Tiếng cười bỗng cất lên, phũ phàng, nghiệt súc rồi sằng
sặc điên cuồng... Nhưng bỗng nhiên một ụa máu vọt ra khỏi miệng tưới đỏ
mặt đất, còn lưỡi búa đã chặt đứt một phần chót cùng của tôi, khiến máu lại
trào tháo xuống phía dưới. Tôi kinh ngạc hơn là khiếp sợ. Cảm giác đau bị
tê liệt. Sự thù hận tan biến, trong khi tiền kiếp vẫn hoàn toàn trốn biệt. Để
thử xem mình đã chết chưa, tôi lại cố gắng để bò đi. Trong đầu tự khích lệ:
"Hãy bò đi, cố gắng mà bò đi; đó là sự sống của mi, là cuộc sống với tất cả
mọi ý nghĩa; là kiếp sống đau đớn và nhục nhã ê chề...". Nhưng, vẫn không
bò được. Mọi nỗ lực cạn kiệt chỉ khiến cho cơ thể hơi nhúc nhích được một
chút. "Thế cũng tốt lắm rồi!". Tôi tự an ủi mình như vậy khi mà cơn mệt
như vùi tôi xuống hố sâu. Tiền kiếp loé sáng trong bóng đen. Nhưng chưa
được một giây nó lại tắt và tôi vẫn chưa biết rõ nó là cái gì? Có lẽ phải đợi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.