CHỈ ĐỂ BAY QUA MỘT BÌNH MINH - Trang 67

đến lúc ngộ giác qua tập thiền thì mới có thể nắm được nó. Và lúc ấy chắc
gì nó còn quan trọng đối với mình. Như bây giờ nỗi đau của sự nghi hoặc
của tiền kiếp cũng đã đỡ nhức nhối. Bởi vì ý nghĩ, sự trừng phạt nếu có thể
hơn nữa cũng không hẳn đã xứng đáng. Sinh ra đã tội đồ. Nguồn gốc bản
cội không hề rõ. Tứ phía hoang vu. Bát phương mắt quỷ rình mò. Sự cô
đơn và nỗi âu lo tấn công tới tấp. Đó chính là sự kế thừa tiền kiếp - kết quả
của tiền kiếp. Chẳng qua những sự trăn trở giải mã nó (tiền kiếp) cũng chỉ
là sự tò mò hòng an ủi được những khổ đau đó mà thôi. Niềm ao ước được
bò đi có thể là sự bắt đầu và kết quả từ nó. Có thể, chính vì thế mà còn sống
được. Định mệnh của mình là phải cô đơn và lo âu đến tột độ. Đổi được nó
biết đâu lại là lúc chán chường ập đến và sẽ là sự kết thúc cuộc sống? Tôi
chưa bao giờ có được một phút thảnh thơi. Không điều này thì điều khác -
vụn vặt cũng như quan trọng- luôn luôn giày vò tôi, không để cho tôi yên
mà nếu mà tôi yên được thì có khi tôi lại tự ghét mình. Bi kịch là ở chỗ đó.
Sự cô đơn - tôi vừa căm ghét, nhưng hình như cũng cả yêu thích nó. Sự âu
lo cũng vậy. Tôi muốn sống với nó, được nó bao trùm lên, được vẫy vùng
và quặn thắt; nhưng rồi cũng ra sức chống lại và lấy mọi cố gắng để xua
đuổi nó đi. Mệt quá, tôi nằm bất động, thả trí tưởng tượng bay lên thật cao,
thật xa. Những thứ mềm mại vây lấy, mơn trớn, dụ dỗ và chinh phục... Tôi
không thích mà khó chịu. Dù vậy, lại thở hổn hển và nghĩ về mẹ. Một cái
hang sâu thẳm và hun hút, đen sì đang chờ đợi tôi rơi xuống. Một sự quằn
quại cựa quậy. Một sự kiêu hãnh teo đi. Bản kiếp thúc đẩy. Năng tính cổ vũ.
Tôi bất ngờ gọi: "Mẹ!...". Không ngờ choàng tỉnh. Hoàn toàn tự nhiên, tôi
lại cựa mình và cố rướn. Vẫn không được. Chỉ hưởng lại nguyên xi sự đau
đớn và cảm giác ê chề. Tôi nghĩ đến cha. Liền thấy hiện rõ hai cục lửa thù
hận. "Trả về cho xứ sở...!". Tiếng hét ấy mãnh lực và uy quyền có thật,
vọng vào kẽ nhỏ trong tôi. Đầu tôi gục gặc với những tia căm giận. Tôi rất
muốn hét lại mà không há nổi miệng. Chỉ còn tiếng: "U... ơ... ơ..." nho nhỏ,
hèn hạ nối tiếp nhau truyền trong óc xuống tận cái chót cùng nhọn hoắt,
như càng đè bẹp tôi hơn. Phổi thắt lại, buốt theo từng hơi thở. Tôi lờ đờ
ngước nhìn lên cao. Bầu trời khó hiểu. Tiếng rạn nứt rất khẽ vọng đến tai
tôi. Sự lo sợ ập đến dồn dập. Cảm tưởng như có ngàn vạn tấn đè xuống liên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.