CHỈ ĐỂ BAY QUA MỘT BÌNH MINH - Trang 68

tiếp. Hãi quá, tôi thử cựa mình. Không được. Vẫn cố gắng. Nhịn cả thở. Ý
tưởng chiến thắng cực mạnh. Tôi quyết tâm dùng hết sinh lực để cựa nổi
mình, dù sau đó có kiệt sức cũng vui vẻ. Quyết tâm nọ đè quyết tâm kia,
thành quả núi khổng lồ chạm trời... Bất giác hơn cả mong muốn, toàn thân
tôi khẽ lay một chút. Đau khủng khiếp. Nhưng có niềm vui và sự tin tưởng.
Tôi lại dồn sức. Và lần này đạt hiệu quả. Cơ thể tôi bóc khỏi mặt phẳng.
Tuy nhiên, chỉ khẽ nghiêng qua nghiêng lại chứ không nhấc lên nổi. Tôi tự
hào mình có nhiều nghị lực. Niềm vui tràn vào từng ống máu. Khanh khách
trong tâm nhạo báng niềm khiếp nhược. Tôi nằm nguyên ở tư thế cũ (bụng
úp xuống mặt phẳng) và thở khoan khoái. Mắt không nhìn trời, không nhìn
ra xa. Khẽ nhắm lại, để trí tưởng hưởng trọn sự thanh cao ảo mộng. Hình
như ở đâu đây cũng có một tiếng thở rất khẽ, êm đềm quyện vào trong gió.
Tiếng đó muốn tìm kiếm, giao phối để trở thành khí mới, tạo một sự sống
khác hẳn. Điều này quyến rũ được tôi nên tôi bắt đầu nhịn thở lắng nghe.
Kỳ lạ! Khi tôi im lặng tuyệt đối thì tiếng thở đó cũng biến mất. Tôi đâm
nghi hoặc về trí tuệ mình. Có lẽ nào ảo giác đang hù dọa tôi? Đã vậy tôi
phải thử. Bằng cách nào? Tôi liền từ từ thở khẽ. Bụng thót lại hồi hộp.
Mạnh chút nữa. Tim bắt đầu đập nhanh. Mạnh nữa. Láng máng tôi nghe
thấy tiếng thở ấy trở lại. Chưa tin hẳn. Tôi quyết định tăng dần hơi thở lên
quá mức bình thường. "Hòa... Òa... Hòa...à...". Tiếng thở đáp lại lúc một rõ
rệt. Biến âm như đe dọa. "Ọa... ạ... ". Lần đầu tiên tôi thót não. Khẽ rùng
mình. Âu lo. Rồi trên cả âu lo. Dần dần tôi hiểu ra tôi đang sợ. Một thế lực
nào đó đang rình mò tôi. Chúng không lộ mặt. Điều khiếp nhất chính là
chúng không giấu hoàn toàn. Nhưng cũng không khoe hoàn toàn. Chúng lại
hiểu tôi y như tôi hiểu tôi. Chẳng thế mà chúng bắt chước như mồm tôi bắt
chước mũi tôi. Tiếng thở phiên bản. Ác độc và dã man. Tinh quái và khoái
trá. Mang theo khát vọng khủng bố tinh vi. Chúng không hoàn toàn núp
vào bóng tối. Chúng không ở xa cũng chẳng ở gần. Chúng như bên cạnh
mà vẫn ngàn dặm. Bên cạnh gây sợ, chúng còn gây bực. Chúng trêu cợt.
Chúng thích chí. Chúng thử và chúng dọa. Chúng tồn tại không bằng hiện
thực. Và chúng không lùi, không tiến. Cứ thản nhiên lẩn khuất cứ thực thực
hư hư. Như sắp xòe bàn tay có các ngón dài ngoằng để bóp chặt trái tim...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.