CHỈ ĐỂ BAY QUA MỘT BÌNH MINH - Trang 70

bò nổi lấy một phần nghìn milimet. Nỗi đau nọ dồn nỗi đau kia... Cộng
thêm sau khi nhắm vào rồi khẽ mở ra đôi mắt. Tôi thấy hiện lên ti tỉ đôi mắt
thao láo, soi mói, mỉa mai và những cái mồm - những cái mồm rộng ngoác,
đỏ hỏn, sâu hút, thi nhau cất tiếng cười khằng khặc, tôi sởn gai ốc nhắm
nghiền hai mắt. Trong tâm chỉ muốn được chết để thoát khỏi sự khủng bố
dã man và đê tiện này thì những cái nhìn càng xói sâu hơn. Tiếng cười đỏ
chót và có khói. Tất cả chao đảo. Như động đất và nghìn triệu cánh tay bắt
đầu vươn ra đòi tóm lấy tôi. Nghìn triệu tư tưởng tấn công. Tấn công và
muốn kết thúc tôi bằng một tiếng nổ long trời lở đất. Đến thế này thì tôi
đâm liều. Sống thì phải thoát khỏi tình trạng này bằng không thì chết quách
đi cho rồi. Kiểu vờn vỡ này làm tôi không chịu nổi. Tôi sẽ điên lên mất.
Cho nên tôi có ý định cố nhấc đầu lên để rồi đập mạnh vào mặt phẳng. Sẽ
nát bét óc cho mà xem. Tôi khoái chí lắm định cất tiếng cười khồng khộc
trước khi thực hiện ý định, như là một sự thắng thế trước các kẻ thù. Nhưng
rồi tôi kinh hoàng nhận ra là ngay cả cái đầu tôi - cái quan trọng nhất của
cơ thể tôi - cũng đã bị dính chặt như đóng đanh xuống mặt phẳng. Bất lực,
tôi nhắm chặt hai mắt và phó mặc. Nghìn triệu cánh tay bắt đầu chạm được
vào tôi, và tôi - tôi rú lên một tiếng khủng khiếp, ngân dài, bay bổng, luồn
lách đến từng kẽ nhỏ của mọi vật tồn tại trên mặt phẳng. Tiếng rú cuối cùng
hay tiếng rú đầu tiên? Không. Tôi không còn biết gì nữa. Tôi chỉ rú thôi.
Ơ... ơ ơ... ơ... ơ ơ ơ... ơ ơ ơ ơ... ơ... A... aaaaa... A aaaa...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.