CHỈ ĐỂ BAY QUA MỘT BÌNH MINH - Trang 72

Và những cú thúc mạng sườn. Nước mặn dâng cao và tôi ngạt thở. Cố gắng
nhoi lên. Hạt nước nhỏ li ti đã bị thui chẩm trong lò luyện. Cuồng. Cuồng.
Cuồng lắm rồi. Cơn mê dại. Rồi một vùng trắng. Khoảng lặng vơi đầy và
sự cô độc húc thục mạng. Tôi khoanh tròn hai chân, khoanh tròn hai tay.
Mắt nhắm tịt. Cứ khoảng mười giây đầu lại giật một lần. Khoảng mười
phút thì lè lưỡi và rùng mình vẫy tai. Chiếc búa vang lên. A... a...

Tôi nhảy lò cò như con rối cũ. Bọn rận bò lổm ngổm rồi bâu đầy ống

chân, sinh sôi nảy nở mau chóng, trong chốc lát đã cắn nhừ hết quần áo của
tôi rồi bám chặt cơ thể, chúng cong cổ hút máu, bò vào cả những cái lỗ...

- "Cứu tôi..."...

Phút chốc đá lở và đất sụt ầm ầm. Tôi chạy như người tập thể dục tại

chỗ. "Hự... Hự"... Máu ộc ra đằng mũi mà vẫn chạy. Hai bàn chân phồng
rộp.

- "Hường... ơi... Đ...ư...ờng...".

Mãnh lực vũ trụ kết liền. Sự hụt hẫng như niềm đam mê bị chặn đứng.

Từng giọt nhũ đá thánh thót chảy xuống thành những cục nhỏ. Tôi thấy
nhói trong gan và cảm giác có một ngọn lửa thiêu đốt ngũ tạng. Ngọn lửa
bốc, bốc mãi, khiến tôi bị co giật. Hàng vạn chiếc răng nhọn cắn phập,
phập và máu rịn ra giống như mồ hôi tường đá.

Tôi ngạc nhiên và hãi hùng về những cơn biến ngắn. Tuồng như thể

phiên bản đi diễu qua máy với những vành mờ bao quanh khung cốt. Tiếng
mõ cốc nhát một như lời bạo chúa phun nọc để hủy diệt trí tuệ. Chất sillic
biến thành máu. Hoang giác. Hoang giác. Dục vọng giống như lũ bò mộng
hoảng hốt chạy về phía bóng thẫm mà không hề sợ cái chớp mắt hủy diệt.
Tôi muốn khạc lắm. Nhưng bọn dơi đã đập cánh và nhe những cái răng
chuột. Tôi co rúm người lại. Ngờ đâu dải băng đen trói chặt chân tay và
phũ phàng một con linh dương đạp chân trúng ngực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.