CHỈ ĐỂ BAY QUA MỘT BÌNH
MINH
Đào Bá Đoàn
www.dtv-ebook.com
Hiện Tại
Không gian của tôi như trong một cái túi rất thiếu không khí, lùng
nhùng những sâu những bọ, đầy mũi sắc nhọn, những ngón tay quỷ và lưỡi
rắn độc luôn thích nếm náp; những con mắt thô lố nhìn soi mói không bao
giờ chớp; những hạt li ti lạo xạo như thủy tinh mạt; và, cái cổ họng cứ rát
cháy như vừa uống nước sôi. Cho nên tôi luôn há miệng thở kiểu hấp hối,
thậm chí nhăn nhó mặt mũi và có ước muốn thổ huyết, như lịm đi trong bể
thẳm địa cầu, hai cục rỉ mắt như hai viên đạn găm chặt nhức nhối, khiến cái
yết hầu trồi lên chuội xuống và tôi vùng vẫy, vùng vẫy, vùng vẫy như bị
chôn trong hố tiềm thức.
Năm mươi. Ba mươi. Chín mươi. Ô! Không! Nhục cảm đã bị tiêu diệt.
Con bạch tuộc nhảy vũ điệu ăn thịt và cột xương sống mọc những cái gai
kỳ quái. Tôi điên cuồng kích cầu cảm xúc. Mà đau đớn cứ hàng đàn hàng lũ
chạy xô đến siết chặt lấy tôi, nhận làm tri kỷ của linh hồn và thể xác. Tôi
muốn bò. Cũng không được. Và chỉ có cách giãy giụa thật lực. Thì cứ mỗi
phút trôi qua lại thêm một mạch máu vỡ. Tôi hoảng hốt gọi điện thoại bằng
vỏ bao diêm và dây chỉ nhỏ. Thì loài người đồng loạt cất tiếng cười hả hê
và đói khát thịt sống: "Ha... ha ha.... Ê... hê hê... Ô... hô... Hừ... Ừm...".
Chết rồi! Thế này không được! Tôi lại lăn lộn chống trả. Mặc kệ
những vết cứa. Mặc kệ máu chảy. Dù có kiệt sức thì cũng phải giống như
một trò tự tử vĩ đại. Tôi cười. Nhưng chẳng ra tiếng. Con mắt trợn ngược.
Chín trăm linh chín quả chuông đồng loạt lên tiếng. Tôi quay tròn. Những
cái rễ cây tua tủa múa may dọa nạt. Đàn ong bầu vù vù cất cánh. Chớp giật.