CHỈ GỌI TÊN EM - Trang 193

“Em đợi từ từ đã. Anh phải vui chơi trong tiết trời không gì bằng này

mấy giây, mới nói được.”

“Rốt cuộc anh có nói không đây?”

“Sao gió vẫn chưa đến nhỉ?”

“Mau nói!”

“Nếu em làm việc ở Bắc Kinh, anh sẽ tới Bắc Kinh tìm em,” tôi nói.

“Lúc nào đến?”

“Vừa hát xong đấy, có lẽ vào mùa đông.”

Noãn Noãn cuối cùng cũng bật cười.

“Vậy nên em mới nói, chỉ cần còn gặp lại, mọi sự chia ly đều là tạm

thời” Noãn Noãn nói.

Em nói xong, bèn ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, dáng vẻ bình yên.

Tôi và Noãn Noãn có lẽ sẽ còn gặp lại nhau, nhưng khoảng thời gian ở

giữa ấy sẽ là bao lâu, tôi không biết; tôi chỉ biết ngày mai một khi đã lên xe,
khi bóng hình Noãn Noãn dần mất hút cuối tầm mắt, tôi sẽ bắt đầu nhớ em.

Mà cái gọi là ngày mai thực ra chẳng qua chỉ là màn đêm trước mắt

chuyển từ tối sang sáng mà thôi.

“Cũng may. Giờ có mạng Internet rồi.” Giọng tôi nghe như tự an ủi

chính mình.

“Đúng thế” Noãn Noãn nói.

“Đúng rồi, Đài Loan gọi là đường mạng cơ, em biết không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.