CHỈ GỌI TÊN EM - Trang 343

Tôi phải đi rồi, còn không vào làm thủ tục lên máy bay thì không đi

được mất.

“Noãn Noãn, khi nào mới được gặp lại em đây?” tôi nói.

“Anh nói xem?”

“Có lẽ một tháng, có lẽ một năm, có lẽ mười năm, có lẽ...” tôi ngừng lại,

gắng dằn lòng không thốt ra hai chữ “kiếp sau”.

“Có lẽ là một phút nữa” Noãn Noãn nói.

“Một phút?”

Có lẽ vì tâm trạng lúc bấy giờ, tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng cười của

Noãn Noãn.

“Hi, Lương Lương.”

“Ừ?”

“Lương Lương!”

Tôi cảm thấy âm thanh này có chút gì kỳ kỳ, không phải giọng Noãn

Noãn thay đổi, mà hình như tôi đang nghe thấy tiếng vọng.

Âm thanh trong điện thoại cộng hưởng cùng tiếng vọng trong không khí,

giống như đứng giữa đá Thiên Tâm trong Thiên Đàn.

“Lương Lương!” Lần này âm thanh nghe càng rõ ràng hơn, tiếng vọng

át hẳn tiếng trong điện thoại.

Tôi ngẩng đầu lên, chiếc xe trắng của Noãn Noãn đột nhiên trờ tới, xuất

hiện cách chừng mười mét, về phía trái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.