Vừa bước vào tiệm nước đậu, đã lập tức ngửi thấy một mùi men chua
nghẹt mũi, khiến người ta thấy không thoải mái cho lắm.
Bát nước đậu đặc sánh được bê lên, màu xanh tro trong vắt; ngoài ra còn
có một đĩa dưa muối, một đĩa quẩy vòng.
Sợi dưa muối mỏng dài được rắc lên mấy hạt vừng với dầu cay, còn
quẩy vòng được rán tới vàng ruộm.
“Cái này phải ăn nóng,” Noãn Noãn bảo tôi, ánh mắt vừa như cười lại
như không cười.
Tôi lập cập bưng bát lên, cẩn trọng kề miệng vào thành bát, chậm rãi
húp một ngụm nhỏ.
“Ặc!” Tôi kêu lên thảm thiết, nước đậu không chỉ chua mà còn có mùi
kỳ kỳ như đậu phụ thối, khiến người ta buồn nôn.
Tôi phồng mang trợn má, bóp mũi bịt tai, nhăn nhó mặt mày, vận đủ ngũ
quan mà vẫn không đuổi được cái vị kỳ quái đó đi.
Noãn Noãn cười khúc khích, vừa cười vừa nói: “Mau ăn ít dưa muối cho
xuôi đi đã.” Tôi vội vàng gắp một gắp dưa muối bỏ vào miệng, nhồm
nhoàm nhai vài miếng, quả nhiên có tác dụng.
“Vị nước đậu kỳ thật đấy,” tôi nói.
“Đấy là ảo giác thôi,” Noãn Noãn nói, “thử lại lần nữa xem.” Tôi lại bê
bát lên, hít sâu một hơi, vũ trang lại tâm lý, rồi nín thở uống một ngụm nữa.
Đây nào phải ảo giác? Đây là mùi vị kỳ quái chân thực chứ còn gì nữa.
Lúc nước đậu trôi tuột xuống cổ họng, tôi xém chút nữa thì sặc.
Xong đâu đấy, tôi đặt bát xuống, giương đôi mắt trống rỗng nhìn Noãn
Noãn.