CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 107

CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH

Tâm Văn

www.dtv-ebook.com

Chương 16

Gặp lại Trác Thanh Liên, khơi dậy những chuyện xưa đã phủ bụi trong

ký ức, một cảm xúc vừa gần gũi thân thiết vừa xa cách dâng lên tự đáy
lòng.

Mười năm trước, một đôi thanh mai trúc mã, hình ảnh hai đứa trẻ vô

tư năm nào hiển hiện trước mắt.

Lúc ấy, Kiều Dật gần như là bầu bạn duy nhất của cô. Luôn thích cùng

cô chơi trò trốn tìm, bất luận cô trốn ở đâu, cậu cũng đều tìm ra. Cậu bé này
thật ra cũng rất cô đơn, cơ bản không có bạn bè gì. Tính tình lầm lì, lạnh
lùng, nhiều lúc xử sự cực đoan. Giai đoạn tiểu học, tướng mạo khôi ngô
trắng trẻo hơn người, đối với con trai mà nói, hoàn toàn không phải là ưu
điểm gì ghê gớm, ngược lại còn bị chúng bạn trêu ghẹo là “đồ con gái”.
Người lớn không ưa cậu, chỉ vì xuất thân của cậu, sau lưng còn gọi cậu là
“đồ con hoang”; bọn con trai thì sợ cậu ra mặt, tránh càng xa càng tốt, vì
chúng nghe nói cậu có khuynh hướng bạo lực, lúc đánh lộn không thiết
sống chết, từng một thân một mình chống lại mấy tên côn đồ. Ai chưa tận
mắt chứng kiến, thật khó mà tưởng tượng được, một cậu thiếu niên tuấn tú
dáng thư sinh như thế, lúc đánh nhau lại có thể hung tợn và liều lĩnh như
vậy; tụi con gái thì chỉ chăm chăm ái mộ những anh chàng thông minh,
lanh lợi, thành tích xuất sắc, hoàn toàn không coi “thành tích” trốn học,
đánh lộn lẫy lừng như cậu ra gì.

Có lẽ những người đồng cảnh ngộ thì dễ đồng cảm với nhau, quãng

thời gian ấy, Tịch Nhan và Kiều Dật rất thân thiết. Tan học, họ cùng nhau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.