“Em…”, anh bỗng có chút căng thẳng, giọng bỗng hóa khàn đục,
“Không nhớ tôi một chút nào hay sao?”
Một người luôn giữ được bình tĩnh trước mọi người, tự tin thoải mái
trước ống kính máy quay, giờ lại ngượng nghịu, lúng túng thế này, quả thật
là hiếm thấy. Tịch Nhan bỗng nảy ra ý định trêu chọc. Cô nhướn mày, ra vẻ
ngạc nhiên nhìn anh chằm chằm:
“Kỳ quái! Tôi nhất thiết phải nhớ anh sao? Mà rốt cục anh là ai mới
được?”
Trác Thanh Liên tưởng như nghe tiếng trái tim vỡ vụn trong lồng
ngực. Đáng lẽ ra, anh không nên cảm thấy bất ngờ.
Mười năm trước, cô từ lâu đã không quen anh rồi.