CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 109

nhiên không chút biểu lộ chút cảm xúc gì.

Tịch Nhan thì lại gần như nhìn thấu những đau thương và yếu đuối

giấu kín trong lòng anh, không nén được đưa tay qua đặt vào trong lòng
bàn tay anh, nắm lấy.

Kiều Dật quay sang nhìn cô, nhãn thần sáng mà lạnh như ánh trăng

nhìn thấu tận đáy lòng cô.

Cô không biết rằng, cái nắm tay của tình bạn ấy đối với một Kiều Dật

sống trong cô đơn đã lâu, có ý nghĩa như thế nào.

Từ đó, bóng hình bé nhỏ mong manh, đã lặng lẽ chế ngự trái tim cậu,

suốt mười tám năm qua.

Mẹ Kiều Dật dọn hàng về. Người phụ nữ bị mọi người ghét bỏ ấy, tính

tình ôn hòa, lại xinh đẹp, dịu dàng, cẩn thận. Bà đưa quần cho Tịch Nhan
thay tạm, rồi đem quần của cô đi vá lại cẩn thận.

Trước giờ cơm chiều, Kiều Dật đưa Tịch Nhan về nhà.

Cậu chờ cho Tịch Nhan bước qua cửa, rồi quay đầu, chầm chậm trở về

nhà. Bầu trời trong vắt một màu xanh sậm, trên cao là hằng hà sa số những
vì sao lấp lánh, cảnh đêm thật huyền ảo.

Cậu cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, trên đó còn lưu lại hơi ấm của

Tịch Nhan. Bàn tay của cô rất nhỏ, mềm mềm, nhưng cảm giác ấm áp đem
lại rất thật.

Cậu chỉ muốn được nắm mãi bàn tay ấy, suốt cuộc đời…

Tịch Nhan thì lại hoàn toàn không có cảm giác gì. Tuổi còn nhỏ như

vậy, đâu biết thế nào là tình yêu. Đứa trẻ tám, chín tuổi, dù có thân thiết gần
gũi đến đâu, cũng chưa biết liên tưởng tới tình yêu nam nữ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.