CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 100

Bà cụ cảm động khôn xiết, không ngớt lời “làm phiền cô giáo Đỗ

nhiều quá”. Tịch Nhan an ủi bà cháu thêm đôi câu, rồi cáo từ ra về. Trước
khi về, nhân lúc bà cụ không để ý, bèn lén để giỏ quà lại trong phòng.

Cô lần theo lối cũ, lúc quay ra đến đầu ngõ, không cẩn thận giẫm phải

cái đinh.

Mũi đinh vừa nhọn lại vừa sắc lại còn loang lổ vết gỉ sét xuyên qua đế

dép, đâm qua da thịt, đau như xát muối.

Tịch Nhan cố nén cái đau nhói buốt, cà nhắc từng bước một băng qua

đống đổ nát, nhằm hướng bến xe buýt phía bên kia đường. Nhìn cô đi lại
khó khăn, taxi đi ngang qua, đều cố ý giảm tốc độ, còn nhấn còi bim bim.

Tịch Nhan chỉ biết lắc đầu, vừa nãy lúc đi đã gọi xe, mua quà, giờ

trong túi chỉ còn vài đồng lẻ, chỉ có thể đi xe buýt.

Một chiếc ô tô đen lướt qua bên cạnh, tiến được vài mét, rồi đột ngột

phanh gấp, quay đầu xe, tiến về phía cô, cuối cùng dừng lại trước mặt cô.

Tich Nhan thấy khó hiểu quay đầu lại, thấy chiếc xe Benz màu đen

này sao quen quen.

Tim cô bỗng thót lại, không ngờ rằng, vào lúc này, xuất hiện tại chính

nơi này.

Đúng lúc cô thảm hại, không nơi nương tựa như thế này.

Cửa xe nhanh chóng mở ra, một luồng gió lạnh phà tới.

“Đỗ Tịch Nhan, lên xe”. Năm từ ngắn gọn mà đầy sức mạnh, từng từ

từng từ một vang vọng vào lòng cô.

Cô ngước mắt nhìn lên, một lần nữa, lại bắt gặp đôi mắt màu hổ phách

ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.