CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 99

Ngôi nhà của Tiết Đình Chi, không có gì hơn ngoài bốn bức tường, trừ

bàn, ghế, giường ra, tuyệt nhiên không có thứ gì đáng tiền. Hai bà cháu dựa
vào nhau mà sống, chỉ biết trông chờ vào chút tiền trợ cấp của nhà nước mà
duy trì cuộc sống, gia cảnh vô cùng khó khăn.

Bà ngoại của Tiết Đình Chi là một bà lão nhỏ nhắn nhưng minh mẫn,

mặc dù đầu tóc bạc phơ, khuôn mặt đầy những nếp nhăn, nhưng ánh mắt
vẫn sáng, sức khỏe vẫn tốt. Bà cụ tính tính ngay thẳng, kiên quyết không
nhận quà mà Tịch Nhan mang đến, chỉ nắm tay cô, khẩn khoản: “Cô giáo
Đỗ, mong cô giúp bà cháu chúng tôi, giữ lại ngôi nhà cũ kỹ này”.

Người già đều rất hoài cổ, ngôi nhà đã gắn bó gần cả cuộc đời, ai nỡ

dứt bỏ ra đi? Hơn nữa, bà cụ không xu dính túi, mẹ Tiết Đình Chi đã tái
giá, lại vừa nghỉ việc, lấy đâu ra tiền mà mua nhà khác?

Dù như vậy, Tịch Nhan vẫn hết lời khuyên nhủ: “Lần di dời này là chủ

trương của nhà nước, nhà mình cũng không thể không theo, trước sau gì rồi
cũng phải chuyển. Hay mình cứ chuyển tới khu tái định cư đã được sắp
xếp, căn nhà này diện tích cũng tương đối lớn, tính theo giá thị trường bây
giờ, có lẽ cũng không phải bù thêm nhiều đâu ạ. Mà nếu cần, cháu có thể
giúp bà ứng ra trước…”

“Thế sao được?”, giọng bà cụ có phần kích động, “Lúc trước cô đã

giúp nộp tiền học cho Đình Chi nhà chúng tôi, tôi còn chưa trả được! Bà
cháu tôi tuy nghèo khó, nhưng có thể gặp được cô giáo tốt như cô, cũng là
phúc phận mấy đời nhà chúng tôi rồi!”

Bà cụ cuối cùng cũng bị Tịch Nhan thuyết phục, đồng ý rời đi, chỉ

mong gia hạn thêm vài ngày, vì còn phải thu dọn đồ đạc và tìm chỗ ở mới.
Tịch Nhan nói: “Hay là thế này đi, bà và Đình Chi tạm thời dọn đến ký túc
trường cháu ở tạm. Nghỉ hè cháu ở nhà bố mẹ mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.