CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 97

một khu ổ chuột nghèo khó như ngõ Tử Trúc là điều đáng xấu hổ, ngược lại
còn tìm thấy ở đó biết bao niềm vui.

Tịch Nhan thích nhất là những buổi chiều tối mùa hè. Mỗi khi màn

đêm chực ập xuống, từng hộ từng nhà trong con ngõ nhỏ lại mang giường
tre, hay vài cái ghế mây, ghế đẩu ra đặt trước hiên nhà. Cơm tối xong,
người thì “buôn” chuyện đánh bài, người lại nằm khểnh chân hóng gió, có
người còn cao hứng đem đàn ra hát. Các cụ già thì phe phẩy quạt ba tiêu,
quạt giấy, quạt lông chim, lũ trẻ thì rủ nhau chơi trốn tìm, nô đùa, nghe
người lớn kể chuyện ở bãi đất trống trước nhà.

Khi ấy, lũ trẻ trong những ngày hè chói chang, chỉ mong nhất được

cầm trong tay một que kem sữa mát lạnh. Bình thường bọn chúng chỉ có
thể ăn kem đường, năm xu một que của bà cụ trong ngõ làm. Kem sữa thì
đắt hơn nhiều, những đứa trẻ trong ngõ Tử Trúc thông thường chẳng bao
giờ dám mơ tới.

Những ngày hè trong ký ức của Tịch Nhan, là bầu trời đêm xanh thẳm,

với chi chít những ngôi sao lấp lánh, tiếng ve râm ran trên cây, tiếng ếch
kêu oàm oạp vọng lại, bóng đom đóm lập lòe bay qua bay lại…còn cả tiếng
cười trong trẻo mà sảng khoái của bầy trẻ con, vẻ giản dị mà trong sáng của
thời đại bấy giờ.

Tịch Nhan vẫn nhớ, đầu ngõ có mấy cây chi tử, xanh um tươi tốt, tràn

đầy sinh khí, làm nền cho con ngõ nhỏ mộc mạc cũ kỷ, khiến nó trở nên
rạng rỡ sinh động. Hàng năm cứ đến tháng Năm, tháng Sáu, trong tán lá
xanh um hình bầu dục thấp thoáng những bông hoa chi tử trắng tinh dày
đặn, từng chùm từng chùm đua nhau nở. Cánh hoa tầng tầng lớp lớp, hương
thơm lan tỏa, nồng nàn mà bền lâu.

Trở về từ nhà ông nội ở quê, nhìn thấy những cây chi tử này, Tịch

Nhan như gặp lại bạn cũ, vô cùng thích thú. Hàng ngày sau giờ học, Tịch

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.