CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 119

mát, hoàn toàn không giống với cái mùi nồng nồng của mô hôi, khói thuốc
và hơi rượu trộn lẫn toát ra từ những “bạn trai” trước đây của cô.

Một Phó Viêm ngoan ngoãn, thành tích xuất sắc, là mầm non "căn

chính miêu hồng” [3] “good good study, day day up”, lại để mắt tới “học
sinh cá biệt” mê chơi hơn ham học Trác Thanh Y.

[3] Từ thường dung trong thời đại Mao Trạch Đông, ý chỉ đứa trẻ xuất

thân từ nhà nông, lớn lên trong cảnh khốn khó, không chịu ảnh hưởng của
gia đình giai cấp tư sản, hơn nữa lại có tinh thần cầu tiến, biểu hiện mọi
mặt đều tốt.

Anh ngày ngày đợi cô tan học, giúp cô học bù bài vở, tối đến lại đưa

cô về nhà. Dưới sự lôi kéo và mê hoặc đầy nam tính của anh, Thanh Y
quay trở lại hình ảnh một học sinh ngoan có nề nếp. Cuối cùng không phụ
sự kỳ vọng của anh, thi đỗ vào một trường đại học trọng điểm của phương
Bắc, trở thành bạn học của Phó Viêm.

Sau hôm nhận được giấy báo nhập học, Thanh Y tuyên bố Phó Viêm

là bạn trai của mình.

Bố và dì Kiều đều vui mừng khôn xiết. Đứa con ngỗ nghịch ngày nào

giờ đã trưởng thành, hai người họ cuối cùng cũng trút được nỗi day dứt và
lo lắng suốt bao năm qua.

Trác Thanh Liên khi đó đang ở bên kia đại dương chỉ bình luận một

câu: “Cô bé đã hết thuốc chữa như em, lại có được một chàng trai yêu
thương, sẵn sàng hy sinh ình như thế, thượng đế thật không công bằng.”

Thanh Y oang oang trong điện thoại: “Thác Thanh Liên dù anh có nói

thế nào, chúng ta vẫn có một nửa quan hệ huyết thống, anh sao có thể nói
giúp người ngoài như thế chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.