CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 117

Trong khoảnh khắc ấy, Thanh Y không thể kìm chế nỗi uất hận trong

lòng thêm một giây phút nào nữa. Cô lao thẳng vào nhà, chạy thình thịch
lên gác, một chân đã tung của phòng ngủ của Trác Thanh Liên, giằng lấy
cuốn truyện tranh trong tay anh, tức giận ném xuống sàn: “Ai cho anh đụng
vào! Đây là cuốn sách của tôi, nhà cũng là của tôi, anh mau cút xéo đi cho
khuất mắt tôi!”

Trác Thanh Liên nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng xa cách. Anh mím chặt

môi, sắc mặt không có gì thay đổi.

Bố và dì Kiều nghe tiếng cô la hét, vội vàng chạy lên trong thấy cảnh

tượng ấy, bố giơ tay toan đánh cô, dì Kiều liền đứng ra can ngăn: “Đừng
đánh con trẻ, nó còn nhỏ đâu hiểu chuyện!”

Thanh Y gạt tay bà ra, cười lạnh lùng: “Đừng có làm ra vẻ nữa đi! Ai

mà không biết, hai người là một đôi gian phu dâm phụ.”

Dì Kiều chết trân tại chỗ, mặt xanh tái xám .

“Con đang nói cái gì vậy hả, có im đi ngay không!” Bố giận tím mặt,

liền đó là một cú bạt tay nhớ đời.

Thanh Y ôm khuôn mặt đang hằn vết tay, nước mắt tủi thân cứ thế trào

ra. Cô gào lên: “Tôi hận các người! Tôi hận cái nhà này!”, nói rồi chạy ra
khỏi nhà.

Bắt đầu từ hôm đó, cô ngụy trang bản thân thành cô gái hư hỏng khó

ưa trong mắt mọi người, tai bấm ba lỗ, mặc thứ quần áo kỳ dị, ngang nhiên
trốn học, hẹn hò với vô số bạn khác giới, đêm còn không về ký túc xá.

Mỗi đứa trẻ trong quá trình trưởng thành đều phải trải qua giai đoạn

cảm xúc hỗn độn trái nghịch, rồi mới bình an lớn lên được, nói theo sách
vở thì đó là tuổi dậy thì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.