CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 126

Đối diện với những giọt nước mắt của dì Kiều và tình thân, Thanh Y

cuối cùng cũng buông vũ khí đầu hàng, đồng ý lấy Phó Viêm.

Hôn lễ dự định cử hành vào ngày mùng 8 tháng sau.

Hai người đã đính hôn từ năm ngoái, hôn sự mặc dù quyết định có hơi

đường đột, nhưng nhà cửa đều đã sẵn sang, Phó Viêm lại là người làm việc
có phương pháp, từ việc đặt chỗ khách sạn, may ple váy cưới lần lượt đều
được chu toàn. Thanh Y chẳng phải động tay vào việc gì, thoải mái tận
hưởng những ngày tháng độc thân cuối cùng.

Tối hôm đó, Thanh Y cùng một tốp bạn gái từ bar bước ra, bấy giờ đã

là hơn một giờ đêm. Cô trở về trong chuếnh choáng men say, thấy Phó
Viêm vẫn đang ngồi đợi trong phòng khách.

“Phó Viêm..” Cô có chút hổ thẹn, khúm núm sợ sệt, cúi đầu, vẻ ăn năn

như đứa trẻ phạm lỗi.

Phó Viêm bước đến trước mặt cô khẽ nói: “Thanh Y, em hãy nói thật

cho anh biết, có phải em đang sợ kết hôn với anh?”

“Ai bảo thế?” Thanh Y ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của

Phó Viêm đang nhìn mình, sáng long lanh. Đối diện với ánh mắt chứa chan
tình cảm chân thành như vậy, cô không đủ dũng khí nói dối, phải khó khăn
lắm mới mở được miệng “Anh có dám chắc sẽ yêu em suốt đời, mãi mãi
không bao giờ thay lòng đổi dạ không?”

“Ngốc ạ!”Phó Viêm hiểu rõ những khúc mắc trong lòng cô, một đứa

trẻ lớn lên từ vết thương tình cảm người cha, ít nhiều cũng có chút mất lòng
tin vào hôn nhân. Anh ôm cô vào lòng: “Y Y, em có biết ban đầu vì sao anh
yêu em không?”

Thanh Y lắc đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.