CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 13

Liêu Khải là lớp trưởng lớp 7/3, đồng thừoi là cán bộphụ trách học tập

của lớp, tất cả các thầy cô giáo đều hết mực cưng chiều cậu trò cưng này.
Ăn nói lưu loát, có năng khiếu thể dục thể thao, tuy mới chỉ mười ba tuổi
nhưng đã ra dáng một cậu thanh niên cao ráo, mặt mũi khôi ngô sáng sủa,
khi cười còn để lộ ra hàm răng trắng bóng.

Một nam sinh ưu tư nhường vậy, các cô bé nữ sinh đem lòng yêu mến

cũng là điều dễ hiểu.

Tiết Đình Chi thầm thương trộm nhớ cậu cũng không có gì là lạ. Cũng

như cô bé không có đặc điểm gì nổi bật là cô năm xưa, đem lòng thương
nhớ nam sinh ưu tú Tô Hàng.

Lần đầu tiên gặp Tô Hàng, là mùa hè năm cô mười bốn tuổi.

Chiều hè năm ấy, ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, ve sầu ra rả kéo

đàn trên ngọn cây ngô đồng. Bụi phấn hoà cùng nước bọt của cô giáo dạy
sinh vật bay lượn trong không trung, học sinh trong lớp đều đang trong
trạng thái gà gật. Tịch Nhan nằm bò ra bàn, hai mắt nhắm nghiền, khoé
miệng còn vương cả nước miếng.

Chỗ ngồi của Tịch Nhan ở hàng ghế cuối cùng sát góc tường, vị trí

qua ư là thích hợp để đánh một giấc mà không sợ bị phát hiện. Chỗ ngồi
bên cạnh trước nay vẫn trống, bởi chẳng có ai muốn ngồi cùng bàn với cô
cả.

Tịch Nhan khi đó không hứng thú gì với học hành, không thích chơi

với các bạn đồng trang lứa, thứ duy nhất cô ưa thích là khu vườn nhỏphía
sau trường. Cô thường một mình trốn vào vườn chơi, quên hết mọi thứ
xung quanh, thậm chí cả giờ lên lớp.

Thành tích học tập lẹt đẹt, ngoại trừ môn thể dục, các môn khác chưa

khi nào cô đạt mức trung bình. Mỗi lần trả bài kiểm tra, cô cầm bài kiểm tra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.