CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 138

không thô lỗ, dịu dàng như cơn gió mùa xuân.

Những giọt nước mắt kìm nén bấy lâu trong Tịch Nhan nhân thể thi

nhau thánh thót rơi, cô bỗng lao vào lòng anh, áp mặt vào áo anh, thổn
thức: “Rốt cuộc tớ đã làm gì sai? Sao mọi người lại đối xử với tớ như thế?
Ức hiếp tớ như thế?”

Khoảnh khắc đó, bao nhiêu lạnh lùng và cứng cỏi trong cô đều sụp đổ.

Như người chết đuối vớ được cọc, cô níu chặt lấy áo sơ mi trắng của Tô
Hàng, nước mắt giọt ngắn giọt dài nối đuôi nhau tuôn như suối, khóc không
còn biết trời đất gì nữa, khóc như muốn trút hết những tủi thân và đau buồn
trong lòng.

Trong ký ức của cô, ngoại trừ ông nội, cô chưa từng khóc thoải mái

như thế trước mặt bất kỳ một người nào khác.

Tô Hàng toàn thân cứng đờ như hóa đá, hồi lâu sau, khó khăn lắm mới

mở được miệng: “Đỗ Tịch Nhan, tớ sẽ không ức hiếp cậu nữa, cũng sẽ
không cho ai đến bắt nạt cậu!”

“Thật không?” Cô ngước mắt nhìn anh, qua hàng nước mắt nhạt nhòa,

dáng vẻ tội nghiệp, “Từ nay về sau cậu sẽ luôn ở bên tớ, bảo vệ cho tớ
chứ?” Tô Hàng trịnh trọng gật đầu, rồi lại gật đầu.

Tiếng ve râm ran rộn rã bỗng biến mất, cô tưởng như nghe thấy tiếng

nụ hoa cựa mình hé nở.

Tịch dương rải những ánh vàng rực rỡ, vạn vật như được nhuốm sắc

màu huyền ảo. Ánh mặt trời chói lóa xuyên qua kẽ lá, không ngừng nhảy
nhót trên khuôn mặt anh tú của cậu thiếu niên.

Hóa ra, không phải tất cả mọi người đều bỏ rơi mình. Tô Hàng, anh đã

đồng ý sẽ luôn ở bên che chở ình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.