CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 139

Thế là, cô bé lầm lì cô độc ấy, bỗng nhoẻn miệng cười.

Tô Hàng giúp cô nhặt bài thi rơi dưới đất lên, cho vào trong cặp: “Đi

thôi, để tớ đưa cậu về nhà”, rồi dẫn đường đi trước, nhưng Tịch Nhan vẫn
chưa bám theo.

Anh ngạc nhiên quay đầu lại, cô vẫn đứng nguyên chỗ ban nãy, khuôn

mặt đỏ bừng lúng túng nói không nên lời: “Cậu, cậu có thể dắt tay tớ được
không?”. “Dĩ nhiên là được rồi”. Cậu thiếu niên áo trắng nhoẻn miệng
cười, chìa tay về phía cô.

Bàn tay anh to lớn, không nhớp dính, đặt tay vào trong lòng bàn tay

anh, cảm nhận được hơi ấm rất thật. Cô ngắm nhìn từng đường nét khuôn
mặt nhìn nghiêng của Tô Hàng, trong lòng dấy lên niềm yêu thích mơ hồ.

Ngay từ ngày đầu tiên chuyển tới lớp, chàng trai sáng sủa như ánh

dương này, đứng trước bàn, nở nụ cười mê hồn, đã ngay lập tức chinh phục
trái tim cô đơn của cô. Sống mũi cao thẳng, đường nét anh tú, đôi mắt sáng,
lúc nào cũng long lanh nụ cười, một chàng trai cuốn hút như thế không mê
đắm mới là lạ.

Góc phố lờ mờ ánh đèn, Tịch Nhan nắm chặt tay Tô Hàng suốt quãng

đường về, mười ngón tay chạm nhau, vân liền vân. Hết ngọn đèn đường
này đến ngọn đèn đường khác, ánh đèn màu vàng cam chiếu rọi từ đỉnh
đầu, hai cái bóng nhỏ líu ríu như hòa làm một.

Cô cảm nhận được, khối băng lạnh lẽo ngự trị đã lâu trong lồng ngực

dường như đang ấm dần lên từng chút, từng chút một.

Chưa nói lời yêu, nhưng đó cũng là những đoạn hồi ức đẹp đẽ nhất.

Rất nhiều năm sau, Tịch Nhan mỗi lần nhớ lại buổi hoàng hôn ấy đều

thấy lòng ấm lại. Đêm mùa hạ tĩnh lặng, trên nền trời xanh thẫm là hằng hà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.