CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 140

sa số những vì sao, dưới ánh đèn đường mờ ảo, người con trai cô đem lòng
yêu đang nắm lấy tay cô, cười với cô.

Dẫu rằng sau này cô và Tô Hàng không thể ở bên nhau, nhưng ký ức

về bàn tay ấm buổi tối ngày hôm ấy sẽ mãi mãi không bao giờ phai nhạt.

Sau buổi hôm đó, hai người trở thành những người bạn thân thiết, ngồi

chung một bàn, cùng học, cùng làm bài. Giờ lên lớp, anh dạy cô học toán,
phụ đạo thêm bài vở; tan lớp, anh giúp cô trực nhật, cùng cô chơi đùa, rồi
đưa cô về nhà.

Trong sân trường, lá ngô đồng vàng rồi rụng, rồi lại bắt đầu nảy chồi,

xanh nõn dưới ánh mặt trời.

Những ngày tháng tươi đẹp trôi đi sao mà nhanh. Chớp mắt, họ đã

bước vào năm cuối cấp. Trưởng thành là chuyện đáng vui, nhưng cũng
mang theo đó là không ít nỗi buồn, nào là những lời bịa đặt, rồi là chia ly.

Hôm đó sau giờ tan học, Tịch Nhan bị gọi lên phòng giáo vụ. Cô giáo

Đường nghiêm mặt nặng lời, nói một tràng nào là tác hại của việc yêu
đương sớm ra sao, học sinh phải chuyên tâm lo học hành thế nào, …

Cô từ đầu chí cuối chỉ lặng im, cúi đầu, chăm chú nhìn gót chân mình.

Cuối cùng, cô giáo Đường xua xua tay: “Từ nay trở đi, em không được
ngồi cùng bàn với Tô Hàng nữa. Tôi không thể để ột con sâu bỏ rầu nồi
canh được!”

Tô Hàng bị chuyển lên ngồi bàn đầu, Tịch Nhan nhìn vẻ mặt dương

dương tự đắc của cô bé được chỉ định ngồi cùng bàn với anh, không hiểu
sao, lòng bỗng thấy chua xót. Đêm trước ngày thi chuyển cấp, một người bị
cô lập triệt để là cô, bỗng bùng lên ý chí quật cường, quyết không chịu
khuất phục, cô không còn trốn học hay ngủ gật trong lớp nữa, toàn tâm dốc
sức học hành, chăm chỉ lên lớp, học bài làm bài đầy đủ, thành tích dần dần
được cải thiện. Đợt thi thử cuối cùng, thành tích của cô xếp trong tốp mười

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.