CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 147

Quả nhiên là vậy, Tịch Nhan không trách Triều Nhan.

Cô biết, chị không giống cô, chị hiếu thắng, không bao giờ chịu từ bỏ

thứ mình muốn; còn cô lại quá nội tâm yếu đuối, không giỏi thể hiện. Dù
có cho cô cơ hội để cạnh tranh một cách công bằng, khi thấy chị và Tô
Hàng đến với nhau, Tịch Nhan cũng chỉ biết lặng lẽ rút lui.

Mối tình đầu thầm kín đẹp đẽ mà thê lương, đã kết thúc trong thất bại

như thế.

Trong những đêm mất ngủ, cô vẫn nhớ tới Tô Hàng, anh đã trở thành

một phần trong những ký ức tuổi trẻ một thời của cô.

Tịch Nhan tưởng rằng, Tô Hàng và Triều Nhan, sẽ như trong bài hát –

“Cô trông thật xinh đẹp, cô thề thốt sẽ mãi yêu anh, chúc mừng cô vì niềm
hạnh phúc, từ nay mang họ của anh, trở thành người vợ trăm năm ân ái”.

Nhưng đến năm thứ ba đại học, Triều Nhan chủ động nói lời chia tay.

Tô Hàng, người đàn ông trong mộng của Tịch Nhan, chị có được dễ dàng
ra sao, thì nay cũng vứt bỏ giản đơn như thế.

Cậu con cưng trước nay muốn gì được nấy, bỗng bị giáng ột đòn mạnh

như thế, rất nhanh suy sụp tưởng như không gượng dậy nổi.

Tống Anh gọi điện động viên Tịch Nhan: “Bây giờ là lúc anh ta cần có

người ở bên an ủi nhất. Cậu cứ nghe tớ đi, Tịch Nhan, không phải dễ mà
gặp được người mình thực sự yêu thương, nữa là cậu đã thầm thương trộm
nhớ anh ta đã bao năm rồi. Hạnh phúc, có những khi chỉ cách chúng ta một
bước chân, cậu phải thử bước tới xem thế nào chứ!”

Hồi cấp ba, Tịch Nhan từng cỗ vũ Tống Anh theo đuổi Dương Tranh,

còn giúp cô viết cả thư tình. Bây giờ lại đến lượt Tống Anh động viên cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.