CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 148

Và thế là, Tịch Nhan đi đến một quyết định hết sức dũng cảm: cô phải

đi tìm Tô Hàng, thổ lộ cho anh biết nỗi lòng mình.

Đó cũng là lần đầu tiên cô đi xa như thế, chen chúc trong đám đông ở

bến tàu. Vé ngồi cứng cũng không còn, mà chỉ có vé đứng.

Lại đúng dịp nghỉ ngày Quốc tế lao động 1/5, tình trạng trên tàu còn

kinh khủng hơn cả trong tưởng tượng của cô. Trời nóng như đổ lửa, trong
toa xe thì toàn những mùi khó chịu. Cô bị xô đẩy chen chúc trên lối đi hẹp,
bị đám đông xô nghiêng ngả. Bộ váy liền thân bởi thế đâm ra nhàu nhĩ
nhăn nhúm, lem nhem hết cả. Cô bắt bản thân thích ứng với hoàn cảnh như
vậy, còn mang theo mấy cuốn tiểu thuyết. Suốt 21 tiếng đồng hồ, cô tựa
vào va li hành lý xem sách. Tự nhủ trong lòng, sắp được gặp Tô Hàng rồi,
hành trình dài dằng dặc và đơn độc này, vì thế cũng trở nên không quá khó
chịu.

Lúc cô tới được trường đại học nơi Tô Hàng đang theo học, đã là trưa

ngày hôm sau. Suýt chút nữa thì lạc đường, lòng vòng hơn tiếng đồng hồ,
mới tìm thấy trường đại học danh tiếng ấy.

Tịch Nhan mặt mũi lấm lem bụi đường kéo theo va li hành lý đứng

trước cổng. Vừa đúng lúc hoàng hôn, người ra người vào khá đông, thỉnh
thoảng lại có người nhìn cô bằng ánh mắt hiếu kỳ.

Tô Hàng nhận được điện thoại của cô thì rất ngạc nhiên, vội vàng nói:

“Cậu đợi một chút nhé, mình sẽ ra ngay!”. Tịch Nhan gác máy, mới nhớ ra
họ đã ba năm không gặp nhau, không biết anh giờ thay đổi thế nào rồi.

Tô Hàng chạy một mạch từ phòng ký túc ra tới cổng trường, thoáng

cái đã nhận ngay ra cô. Cô nhóc không có gì nổi bật năm nào, nay đã trở
thành một cô gái duyên dáng xinh xắn, mặc váy liền thân màu trắng, thanh
tú mảnh mai, tựa như đóa hoa bách hợp trong trẻo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.