CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 150

Có thứ nước nóng ấm, cứ thế từng giọt từng giọt nhỏ xuống mu bàn

tay cô.

Tịch Nhan thấy lòng xót xa, nước mắt cứ thế trào ra. Cô kéo đầu anh

dựa vào lòng mình, cuối cùng cũng thốt nên lới tâm can ấp ủ bấy lâu: “Tô
Hàng, tớ thích cậu. Tớ sẽ luôn ở bên cậu, mãi mãi không bao giờ rời xa!”

Tịch Nhan không quên, đó là lời hứa của Tô Hàng năm mười bốn tuổi

với cô trong rừng cây sau trường cấp hai thành phố C. Giờ đây, cô trả lại
cho anh, cả vốn lẫn lãi.

Tô Hàng không nói nên lời, nắm chặt lấy cánh tay cô đưa ra dìu anh.

Cô cũng cầm chắc lấy tay anh, không muốn buông ra.

Tịch Nhan và Tô Hàng, chính thức bắt đầu qua lại từ đó.

Mặc dù mỗi người một nơi, nhưng hầu như ngày nào cũng gọi điện

cho nhau. Nghỉ hè về thành phố C, Tô Hàng lại cùng cô đi dạo phố, xem
phim, mua quà tặng cô, chăm chút từng li từng tí như đối với Triều Nhan
trước kia.

Dẫu rằng anh cũng chỉ là cậu sinh viên nghèo, về phương diện vật

chất, cũng không tặng cô được nhiều thứ. Nhưng Tịch Nhan thấy thế cũng
đủ lắm rồi. Trong suốt gần một năm ấy, cô như đang sống trên chín tầng
mây, xung quanh toàn một màu hồng tươi tắn, ánh nắng chan hòa.

Hạnh phúc như đóa hoa cứ thế bung nở. Tịch Nhan cười nói hân hoan

suốt ngày, thậm chí đi trên đường cũng nhảy chân sáo. Tống Anh phàn nàn:
“Quen biết cậu bao năm như thế, nhưng thật sự đây là lần đầu tiên thấy cậu
vui như thế!”

Hai tháng trước ngày tốt nghiệp, Tịch Nhan điện thoại cho Tô Hàng,

bàn chuyện tương lai hai đứa. Cô hỏi anh: “Tô Hàng, anh có dự định thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.