CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 152

“Anh vẫn không quên được chị Triều Nhan đúng không? Sau khi chị

ấy rời xa, khoảng trống để lại trong lòng anh, không ai có thể lấp đầy, kể cả
em đúng không?”. Tô Hàng vẫn lặng im.

“Được, vậy chúng ta chia tay”. Cô nói một cách hết sức bình thản.

Trong khoảnh khắc ấy, cô tưởng như nghe thấy tiếng trái tim mình vụn

vỡ.

Chưa bao giờ cô nghĩ, tình yêu mà cô tha thiết ước mong, kiên trì vun

đắp bấy lâu lại có ngày đổ vỡ tan tành thế này. Dường như tất cả chỉ là một
giấc mơ, một giấc mơ suốt chín năm trời. Tỉnh lại rồi, mới biết rằng mình
trắng tay. Từ đầu đến cuối, anh chỉ tồn tại trong giấc mơ, cô chưa bao giờ
thật sự có được anh cả.

Dù thế, cô vẫn mong chờ dù chỉ một tia hi vọng mong manh, chờ ở

anh một lời giải thích hay một câu phủ nhận. Nhưng anh thì không, phía
bên kia ống nghe chỉ là khoảng không tĩnh lặng. Sự yên lặng của Tô Hàng,
khiến cô hoàn toàn mất đi lòng tin.

Tiếng cô lạnh băng như thấu đến tận xương tủy: “Vĩnh biệt, Tô Hàng”.

Nói rồi, gác máy.

Vĩnh biệt, là biệt ly và vĩnh viễn không bao giờ gặp lại.

Hai tháng sau đó, Tịch Nhan ngập trong đống việc lặt vặt chuẩn bị cho

tốt nghiệp, nào viết luận văn, rồi đi dự phỏng vấn, cố ý khiến cho bản thân
trở nên bận rộn.

Một hôm, cô bỗng nhận được điện thoại của bố: Ông nội lâm nguy!

Cô không quản ngày đêm lặn lội trở về thành phố C, vẫn không kịp nhìn
mặt ông lần cuối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.