CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 149

Tịch Nhan trông thấy anh từ xa, nhưng không đưa tay ra vẫy, chỉ khẽ

mỉm cười, khuôn mặt không giấu nổi vẻ mệt mỏi. Tô Hàng dừng lại trước
mặt cô thở phì phò, đón lấy va li trong tay cô, hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”

Tịch Nhan mỉm cười nhìn anh, không nói gì. Anh khá hơn trong tưởng

tượng của cô. Đứng dưới dáng chiều vàng rực, vẫn dáng vẻ cao lớn anh tú
ấy, đường nét khôi ngô ấy, chỉ hơi sa sút chút xíu.

Tô Hàng không hỏi thêm nữa, mà quay ra sắp xếp chỗ ở cho cô. Ngày

hôm sau, lấy xe đạp chở cô đi tham quan xung quanh, đưa cô đi nếm thử
những món ăn vặt nổi tiếng của địa phương, như người bản xứ hết lòng tiếp
đãi người bạn phương xa.

Tối đến, anh gọi anh em cùng phòng đi cùng, ra nhà hàng gần trường,

mời Tịch Nhan một bữa ra trò. Những người đó trông thấy Tịch Nhan đều
tròn mắt ngưỡng mộ, huých huých vai Tô Hàng: “Người anh em thật là có
phúc!”. Anh cười lớn, tiện tay phát luôn vào lưng cậu bạn một cái: “Nếu
cậu thích, thì cứ tự nhiên!”

Trong bữa tiệc, họ gọi rất nhiều rượu, hết cốc này đến cốc khác, rất

nhanh đã có người say mèm, phải có người khác dìu, chân nam đá chân
chiêu xiêu vẹo trở về.

Tô Hàng không ngừng uống, rượu trong ly đầy rồi lại cạn, cạn xong

lại đầy. Tịch Nhan ngồi bên, trong lòng dù xót xa, cũng không dám khuyên
ngăn. Có lẽ, hơi rượu có thể làm tê liệt nỗi đau thất tình trong lòng anh.

Tới khi tất cả các chai đều đã cạn tới đáy, anh mới từ từ gục đầu xuống

bàn.

“Tô Hàng…”, cô khẽ gọi. Gương mặt đã ngà ngà hơi men ngẩng lên.

Anh nhìn cô cười, vẻ trống trải tột cùng: “Tịch Nhan, cậu đến để cười nhạo
tớ phải không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.