CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 165

Khóe mắt Tịch Nhan bỗng đỏ hoe, nỗi khổ tâm khắc sâu trong lòng.

Trên thế gian này, núi này cao đã có núi khác cao hơn, chờ đợi em, thế

gian này mãi mãi chỉ có anh.

Năm đó cô với Tô Hàng chẳng phải cũng thế này ư?

Thế giới này thật rất công bằng. Người ta phụ mình, tất yếu sẽ có ngày

có người bị mình phụ.

Cô cam lòng làm người phụ bạc, cũng không muốn vì sự cô đơn nhất

thời mà lừa gạt tình cảm của người khác, rời xa là chọn lựa tối ưu.

“Thế giới này còn rất nhiều cô gái tốt hơn em, ví dụ như chị gái Đỗ

Triều Nhan của em, vừa thông minh xinh đẹp, hơn nữa, lại rất yêu anh”.
Nói xong, không đợi Trác Thanh Liên trả lời, cô vội vàng bước đi, đầu
không ngoảnh lại.

Trác Thanh Liên nhìn mãi theo dáng dong dỏng cao của cô, cho tới

khi khuất hẳn sau ngã rẽ, bàn tay bất giác nắm lại thành nắm đấm. Đỗ Tịch
Nhan, em còn định làm mối cho chị của em nữa sao, em coi Trác Thanh
Liên anh là cái gì hả?

Sao em không hiểu được rằng, có những thứ không gì thay thế được?

Tịch Nhan quay lại đại sảnh lúc ấy đang tiệc tùng linh đình, đúng lúc

bắt kịp cô dâu chú rể đang đi mới rượu, có người cố ý làm khó Thanh Y,
bắt cô phải uống cạn một ly rượu trắng. Phó Viêm định đứng ra đỡ cho vợ,
thì người đàn ông áo quần là lượt ấy không chịu, mà cứ khăng khăng:
“Người tôi mời là cô dâu cơ mà. Anh bạn, anh cũng nên nể mặt người anh
em này chút chứ?”

Người đó là bạn cấp ba của Phó Viêm và Thanh Y, lúc trước cũng từng

theo đuổi Thanh Y, sau khi bị từ chối cứ giữ mãi trong lòng, hôm nay người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.