CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 167

Ly rượu đó khiến cô tiệc chưa tàn đã đỏ mặt bừng bừng, đứng ngồi

không yên. Bởi cô bị dị ứng với rượu, toàn thân mẩn đỏ cả lên, đầu óc bắt
đầu choáng váng.

Cuối cùng, không thể chịu được nữa, đành cáo lỗi với cô dâu chú rể:

“Xin lỗi hai bạn, tôi xin phép về trước”. Thanh Y không yên tâm, lo lắng đề
nghị: “Để em nhờ người đưa chị về?”

“Không cần đâu”. Tịch Nhan xua tay, rồi vội vã rời đi. Lòng thầm

nghĩ, phen này toi đời rồi, nhận lời làm phù dâu, mà xém chút nữa say lăn
ra tiệc cưới của người ta.

Vừa bước ra tới cổng cao ốc Liên Y, Trác Thanh Liên bèn chạy theo

ra: “Để anh đưa em đến bệnh viện.”

“Không cần đâu, tự em có thể đi được”. Cô mặc dù đầu óc quay

cuồng, bước đi xiêu vẹo, nhưng tửu túy tâm minh, người càng say lòng
càng tỉnh.

Anh một tay túm chặt lấy cánh tay cô: “Đỗ Tịch Nhan, em đừng làm

ra vẻ mạnh mẽ nữa!”

Trác Thanh liên thô bạo nhồi cô vào trong xe. Rồi ngồi bên cạnh, ôm

cô vào lòng, để đầu cô tựa lên vai mình.

Cô từ từ gục xuống vai anh, tứ chi như hoàn toàn mất cảm giác. Men

rượu khiến tinh thần Tịch Nhan không còn tỉnh táo, nhưng vẫn còn ngửi
thấy mùi hương thoang thoảng trên người anh.

“Hoa chi tử, là hương hoa chi tử…” cô lảm nhảm lơ mơ.

Anh nắm chặt lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau: “Tịch Nhan,

em có biết vì sao anh lại thích hoa chi tử không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.