CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 170

“Tiểu Tịch, cháu nhất định phải kiên cường lên”. Tiếng ông nội cứ

lãng đãng trong không trung, rồi, không còn thấy bóng ông đâu nữa.

Bố nói, lúc lâm chung ông nội không ngớt gọi tên cô, trước sau không

đành lòng rời xa đứa cháu gái mà ông yêu thương nhất.

Thế nhưng, con xin lỗi ông, ông nội, con vẫn chưa đủ kiên cường.

Trong cơn mơ hồ, cô thấy mình đang đứng trong sân, trong tim dấy

lên nỗi đau mơ hồ. Ông nội ngẩng đầu nhìn thấy cô, liền vẫy tay: “Con cún
nhỏ của ông, sao mà khóc đến nỗi mặt mũi lem nhem như mèo thế này?”

Cô đưa tay sờ lên má, mới biết mặt mình nhòe nhoẹt nước mắt.

“Ông ơi, anh ấy đi rồi”.

“Ai cơ?”

“Chính là”, cô lầm rầm hạ thấp giọng, yếu ớt mong manh như đứa trẻ,

“Chính là anh chàng mà con đã thích từ lâu, lâu lắm rồi, và cũng đã đợi, đợi
rất lâu rồi”.

“Cô bé ngốc ạ!”, . ông nội cười nói, “Con nhầm rồi, cậu ta không phải

là người con đang đợi đâu”.

Tịch Nhan choàng tỉnh, mở mắt ra, thấy mình đang nằm trên giường.

Trước mắt là một khoảng âm u, hồi lâu sau, mới dần dần hồi phục lại

thị giác. Cô nhận ra mình đang ở trong một phòng ngủ được trang trí hết
sức trang nhã và tinh tế. Bên dưới là chiếc giường tráng lệ, êm ái, trên mình
đắp chăn lụa mỏng, điều hòa chỉnh 24 độ ổn định, rèm cửa buông thấp, đèn
ngủ đầu giường điều chỉnh ở mức ánh sáng dễ chịu nhất…

Rốt cuộc đây là đâu? Tịch Nhan lo lắng thấp thỏm, lòng tràn ngập mối

nghi hoặc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.