CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 172

Anh tiếp tục bế cô ra sofa ngoài phòng khách, rồi mới buông cô ra:

“Em muốn uống gì? Nước hoa quả?? Hay coca?”

“Thế nào cũng được”. Tịch Nhan tựa người vào tay ghế sofa, day day

huyệt thái dương. Tỉnh lại sau cơn say, đầu óc vẫn còn váng vất, còn cả đôi
chút đau đầu.

Hồi nãy chân vừa chạm đất, cô đã thấy đầu ong ong, đứng cũng không

vững. Anh nhất định là đã trông thấy vẻ ngượng nghịu của cô, mới cố ý lấy
cớ trừng phạt để bế cô ra ngoài.

Trác Thanh Liên rót một ly nước hoa quả, đưa đến trước mặt cô: “Đầu

còn đau không? Hay để anh mát xa cho nhé!”

Cô lắc đầu, đón lấy ly nước, uống một ngụm, đảo mắt quan sát xung

quanh. Đây là một căn hộ rộng rãi, sang trọng, trang hoàng lộng lẫy. Một
mặt tường kính suốt từ sàn lên đến trần nhà, bên ngoài là cảnh đêm phồn
hoa, ánh đèn xe qua lại như mắc cửi, những ánh đèn đủ màu sắc nhấp nháy
và ngọn đèn của bao hộ gia đình, tất cả đều ở dưới chân.

Tịch Nhan đột nhiên tỉnh ngộ, đây là tầng 24 cao ốc Liên Y, là phòng

chuyên dùng tiếp khách của tập đoàn Trác Thị.

“Sao lại đưa em đến đây?” cô hỏi bằng giọng ngạc nhiên xen lẫn nghi

hoặc, “Giờ là mấy giờ rồi?”

Trác Thanh Liên ngó đồng hồ: “Sắp tám giờ rồi”.

“Trời ạ, mình đã ngủ lâu thế rồi sao?”

Anh khẽ cười: “Suốt từ lúc truyền nước biển xong ở bệnh viện, em

vẫn cứ ngủ li bì, cũng được sáu tiếng rồi”.

“Sao anh không gọi em dậy?”, cô hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.