CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 175

Tịch Nhan giật nảy mình, còn chưa kịp phản ứng gì, anh đã cúi xuống,

đặt lên môi cô một nụ hôn.

Cảm giác chếnh choáng của cơn say vẫn chưa hết hẳn, cô vẫn còn

choáng váng, chân tay không chút sức lực, tinh thần vẫn đang mơ hồ, lơ
lửng như bay trên chín tầng mây.

Khứu giác nhanh chóng cảm nhận được hương thơm hoa chi tử, lại

phảng phất hương rượu vang, thật khó chối từ.

“Vừa nãy lúc em còn ngủ, anh cũng đã định đánh thức em bằng một

nụ hôn thế này”. Tiếng anh thì thầm quấn quít bên tai, nụ hôn từng chút,
từng chút một thâm nhập sâu hơn. Cô hoàn toàn không có chút phản kháng
chống cự nào, đôi môi dần hé mở theo bản năng, để anh mặc sức điều khiển
trò chơi mềm mại, ướt át mà nóng bỏng ấy.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Trác Thanh Liên cuối cùng cũng

kết thúc nụ hôn dài tưởng cả thế kỷ ấy, nhưng vẫn ôm lấy cô không buông.
Anh vùi đầu vào cổ cô, hơi thở nóng rực của anh phả lên làn da cổ để trần
của cô, khiến cô bất giác rùng mình.

“Tịch Nhan, hãy cho anh một cơ hội, cũng là cho em một cơ hội, có

được không?” Tiếng anh vừa mê đắm, vừa như khẩn cầu, trăn trở bên tai
cô.

Tịch Nhan không nén nổi nỗi xúc động. Người đàn ông này, dáng vẻ

thanh tao, đẹp trai phong độ ngời ngời, một thân hội tụ tất cả những gì ưu ái
của tạo hóa, vậy mà lại ngốc nghếch đợi cô ngần ấy năm trời.

Cô đã quá thấm thía dư vị của nỗi đợi chờ, hiểu rõ nỗi tuyệt vọng và

cay đắng ấy, lòng chợt dâng lên nỗi xót xa.

“Được không em?”, anh hỏi lại lần nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.