CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 193

muốn làm hiện vật triển lãm miễn phí, liền dạo bước xuống lầu, tại góc
quẹo hành lang, anh chạm trán với một cô giáo.

Cô rối rít xin lỗi, rồi cúi xuống nhặt tập vở đang rơi dưới đất. Bàn tay

cô rất nhỏ, trắng trẻo xinh xắn, đem lại cho anh cảm giác quen thuộc đến kỳ
lạ.

Trác Thanh Liên không nén nổi tò mò ngẩng đầu nhìn cô, cô đang cúi

đầu, mái tóc đen nhánh mềm mại rủ xuống che lấp đôi má, chỉ để lộ cái cổ
trắng ngần đẹp đẽ.

Tịch Nhan, là người con gái mà anh khắc ghi trong tim bấy lâu. Thời

gian đã qua lâu như thế nhưng cô vẫn không hề thay đổi, khuôn mặt vẫn
trong sáng, thuần khiết như làn nước trong veo, không nhuốm bụi trần.

Bốn mắt nhìn nhau, cả thế giới xung quanh như tỉnh lại sau cơn mê,

dưới ánh nắng rực rỡ chói chang của mùa hè, một bức tranh tuyệt đẹp
không gì sánh bằng.

Trác Thanh Liên ngửi thấy, từ người cô toát ra, một mùi hương tươi

mát thanh nhã, thoang thoảng, lúc ẩn lúc hiện.

Anh biết, đó là hương hoa chi tử.

Chi tử không lời, ngát thơm trăm bước.

Tịch Nhan chính là bông hoa chi tử của cuộc đời anh.

Thế gian chỉ có mình cô, không ai có thể thay thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.