CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 195

tiền bạc, cũng có người chỉ cần người đàn ông một lòng một dạ yêu thương
mình. Nếu đem ra soi xét kỹ càng, thực ra trong tất cả mọi tình yêu đều có
tính toán.

Tịch Nhan thừa nhận, cô rất có tình cảm với Trác Thanh Liên, không

chỉ là tình bạn thuở nhỏ ngây thơ, mà còn bởi vầng hào quang chói lóa toát
ra từ anh. Một người đàn ông trưởng thành, khôi ngô, ưu tú, giàu có, biết
nhìn xa trông rộng như thế, gần như hội đủ điều kiện “hoàng tử bạch mã”
trong tâm tưởng mọi cô gái. Nhưng đôi mắt anh nhìn cô, chăm chú mà chứa
chan thâm tình, từ chối anh, thật sự là quá khó, quá khó.

Cô thở dài, rồi lại thở dài. Điện thoại bỗng đổ chuông, giữa đêm khuya

thanh vắng tĩnh mịch thế này, thực sự có hơi chói tai.

Tịch Nhan cúi nhìn số điện thoại, là Tống Anh gọi.

“A lô, ngủ chưa thế nàng?”

Hỏi vớ vẩn! “Đang ngủ ngon, thì bị tiếng điện thoại của cô đánh thức

đây này”.

“Tớ thì lại đoán cậu vẫn chưa ngủ được”. Giọng nói đầu dây bên kia

không giấu nổi vẻ phấn khích, “Vụ xem mặt tập thể thế nào? Có bao nhiêu
anh quỳ mọp dưới gót chân của cậu?”

Trầm tư hồi lâu, Tich Nhan nói: “Tống Anh, nếu cậu chỉ muốn câu

một con cá nhỏ, song kết quả lại có một con cá to mắc câu, là cậu thì cậu sẽ
làm thế nào?”

“Tớ… tớ sẽ vui mừng đến xỉu mất!”, Tống Anh nhấn mạnh, “Woa, mà

con cá vàng nào đấy? Cậu câu được ai rồi?”

“Trác Thanh Liên”. Tịch Nhan nhẹ nhàng mà rành rột.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.