CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 238

việc của Trác Thanh Liên: “Giám đốc Trác đang họp ở phòng bên cạnh, chị
vui lòng đợi một lát”.

Phương Quỳnh quay người bước vào phòng họp bốn phía đều là kính

trong suốt, nói khẽ vào tai Trác Thanh Liên. Anh hơi sững lại, bảo: “Cô
giúp tôi tiếp đón cô ta trước, lát nữa họp xong tôi sẽ qua”.

Anh đã đoán ra lý do Triều Nhan tới đây. Nhưng khách đã tới, chủ

cũng nên tiếp đón nhiệt tình, trốn tránh không phải là tính cách của anh.

Cuộc họp hôm nay kéo dài khá lâu. Triều Nhan cố chịu đựng con mắt

hiếu kỳ của mọi người xung quanh, uống hết ba cốc cà phê, đọc xong bốn
cuốn tạp chí, đúng lúc cô đang sốt ruột nhấp nhổm không yên, thì Trác
Thanh Liên bước vào.

Cuốn tạp chí cô vừa xem có nói, đàn ông lúc hấp dẫn nhất vào khoảng

3 – 4 giờ chiều. Câu này như thể dành riêng cho người đàn ông đang đứng
trước mặt cô vậy, anh mặc bộ âu phục màu ghi nhạt, cổ áo mở rộng, vừa
lịch sự vừa phong độ, hấp dẫn chết người.

“Rất xin lỗi vì để cô đợi lâu quá”. Trác Thanh Liên vừa nói, vừa ngồi

xuống ghế sofa trước mặt cô.

“Giám đốc Trác, gặp được anh quả là khó quá”. Triều Nhan cười điệu

đà, vẻ trách móc hiện lên trong mắt, “Anh nhất định tưởng lầm tôi là Tịch
Nhan, mới chịu gặp tôi phải không?”

“Xem ra cô đều đã biết cả rồi”. Trác Thanh Liên nhìn cô, thần sắc

không có gì thay đổi.

“Biết cái gì cơ? Chuyện anh qua lại với em gái tôi á?”, Triều Nhan

cười lạnh lùng. “Tôi đã vài lần trông thấy anh đưa nó về nhà, nhưng chưa
bao giờ lên nhà, rõ ràng là chuyện tình yêu ba lăng nhăng của lũ trẻ mới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.