CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 244

“Lúc ấy, bố đã rất thích cậu bé Kiều Dật này, tuy rằng tính tình có đôi

chút bướng bỉnh, hay đánh lộn, bề ngoài thì trông thờ ơ, cứng đầu, nhưng
thực ra lại là cậu bé có tấm lòng lương thiện, nhiệt tình, hết lòng hiếu thuận
mẹ và bà ngoại”.

“Bố, anh ấy giờ thay đổi nhiều rồi”, gương mặt Tịch Nhan ngời lên

hạnh phúc, thẽ thọt, “Bố giờ có gặp lại anh ấy, chắc chắn không nhận ra nổi
đâu”.

“Tuy rằng các con hồi nhỏ rất thân thiết”. Đỗ Diệu Hoa chăm chú nhìn

con gái, lòng không khỏi lo âu, “Nhưng cậu ta nay đã khác xưa, thân phận
thay đổi, mọi thứ khác cũng thay đổi theo. Con phải suy nghĩ cho thật kỹ”.

“Con biết”. Tịch Nhan nghiêm túc nói, “Con cũng đã suy nghĩ rất lâu,

mới quyết định qua lại với anh ấy”.

“Trong hai chị em con, người khiến bố lo lắng nhất là con, yên tâm

nhất cũng là con. Lo lắng cho con, bởi con bản tính trong sáng lương thiện,
sợ con bị người ta làm tổn thương; còn yên tâm là bởi bố biết, con bề ngoài
thì tưởng yếu đuối nhưng nội tâm lại rất kiên cường, rất có chủ kiến, về một
số phương diện còn trưởng thành hơn chị con. Đối với chuyện yêu đương
và hôn nhân của con, bố sẽ không can thiệp, bố chỉ mong con suốt đời này
bình an, sống vui vẻ hạnh phúc, đó cũng là di nguyện của ông con trước lúc
lâm chung”.

Tịch Nhan nhìn bố hồi lâu, khóe mắt ươn ướt, đây là cuộc trò chuyện

tri kỷ nhất, thân tình nhất của hai cha con, kể từ khi cô ra đời. Cô nắm tay
ông, chậm rãi mà kiên định: “Bố yên tâm, con gái bố đã lớn khôn rồi! Con
biết mình muốn gì, cũng biết mình phải làm gì để có được điều đó. Bố hãy
tin tưởng ở con, chứ đừng vì con mà lo lắng!”

Đỗ Diệu Hoa lúc này mới nở nụ cười, ông buông tay ra, vỗ vỗ vào vai

con gái, vui vẻ nói: “Tiểu Tịch, bố tin ở con”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.