CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 245

Nói rồi ông đứng dậy, vừa bước được hai bước, Tịch Nhan gọi ông lại:

“Bố, chuyện này có thể khoan hãy nói ẹ biết được không?”

Đỗ Diệu Hoa nghe con gái nhắc nhở, cũng gật đầu tán đồng: “Uhm,

hai bố con ta tạm thời giữ bí mật, không mẹ con biết thì lại ầm ĩ, đi rêu rao
khắp nơi à xem”.

“Con biết mà, con với bố là cùng một phe mà!”

“Đừng có nịnh bố làm gì, giờ con với cái cậu họ Trác kia mới là một

phe!”. Đỗ Diệu Hoa cười ha ha, Tịch Nhan hờn dỗi kêu lên “Bố này”, điệu
bộ vừa ngượng nghịu, vừa vui sướng.

Tịch Nhan trước nay sống lặng lẽ, lãnh đạm với xung quanh, thậm chí

khi cười, trong nụ cười vẫn có nét buồn. Đỗ Diệu Hoa rất hiếm khi thấy vẻ
vui mừng lộ rõ trên khuôn mặt cô thế này. Chỉ mong, cái anh chàng Trác
Thanh Liên kia có thể đem lại hạnh phúc thật sự cho cô con gái của ông!

Chiều thứ bảy, Tịch Nhan sửa bài cho học trò xong, lại ra ban công thu

quần áo đã khô vào, gấp từng chiếc ngay ngắn, xếp vào tủ áo. Thực sự
không còn việc gì để làm nữa, nhìn đồng hồ, mới hơn 5 giờ.

Nhẩm đi nhẩm lại, hôm nay đúng là ngày Trác Thanh Liên đi công tác

về. Anh không gọi điện cho cô, cô gọi cho anh cũng không được. Chắc
không xảy ra chuyện gì đấy chứ?

Bậy nào! Tịch Nhan lập tức xua ý nghĩ đó ra ngay khỏi đầu. Cô đứng

dậy, đi một vòng quanh phòng, cuối tuần không có ai chơi cùng, thật là vô
vị. Cô đâm ra thắc mắc không hiểu trước đây mình sống thế nào.

Không muốn giam mình trong phòng nghĩ ngợi lung tung, với tay lấy

chiếc áo khoác, cô ra ngoài đi đổ rác. Tịch Nhan xuống nhà, còn chưa đặt
túi rác xuống, vừa ngước lên, đập ngay vào mắt cô, trên khoảng trống trước
nhà, đứng một thân một mình, là ANH.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.