CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 320

“Em cũng đừng vì chuyện tối nay mà buồn rầu, em biết nhảy hay

không, không hề ảnh hưởng đến tình yêu anh dành cho em. Kỳ thực, mẹ
anh cũng không biết nhảy, cũng không giỏi xã giao, song bà và bố anh vẫn
rất ân ái…”

“Em biết!”, TỊch Nhan ngước mắt nhìn, nũng nịu đáng yêu, “Bất luận

chọn kiểu hôn nhân nào, kết hôn với ai, đều cần một quá trình thích ứng.
Em may mắn hơn công nương Diana ở chỗ, em gặp được một hoàng tử hết
lòng yêu thương em!”

Trác Thanh Liên tắt đèn, miệng ười bí ẩn, kề sát bên má cô, thì thầm:

“Nàng lọ lem yêu quý của tôi ơi, đến lúc phải nghỉ ngơi rồi!”

“Hình như vẫn còn bài chưa trả…” Tịch Nhan cười trêu chọc, chủ

động ôm choàng cổ anh, hôn nhẹ nhàng, mơn man.

Trác Thanh Liên vẫn còn đang ngẩn ngơ, cô đã nhẹ nhàng cởi bỏ bộ

đồ ngủ cho anh, từng chút, từng chút một hôn lên môi, cằm, cổ, ngực…Làn
môi mềm mại, ấm nóng, chậm rãi chiếm lĩnh từng tấc da thịt anh.

Mọi cử động đều nhẹ nhàng như mơ. Căn phòng tối om, yên tĩnh, chỉ

nghe tiếng tim đập và nhịp thở của hai người.

Trác Thanh Liên toàn thân run rẩy, hơi thở hổn hển, những nụ hôn tới

tấp của cô làm anh hồn xiêu phách lạc, gần như phát cuồng. Anh hít thở
sâu, cúi đầu, ngấu nghiến làn môi cô.

Đêm khuya thanh vắng, trăng sáng vằng vặc, một cơn hoan lạc cuồng

nhiệt triền miên, chầm chậm mở màn…

Mãi đến sau cùng, ánh ban mai chiếu qua khung cửa sổ vào phòng,

căn phòng ngập tràn trong ánh sáng chói lọi.

Mặt trời lại mọc đằng Đông, một ngày mới bắt đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.