Khi Trần Uyển nói tên Sóc Phong ra, Kiều Y Y cảm thấy dường như
cô gái này, và quá khứ của Sóc Phong có liên quan với nhau.
"Cô không cần phải nhìn tôi đến như vậy." Trần Uyển cao ngạo nói:
"Tôi thật sự không phải là tình địch của cô."
Nên dùng ánh mắt gì nhìn Trần Uyển đây? Kiều Y Y không biết, khi
cô nhìn bóng mình qua cửa sổ xe, nhìn thấy sự ghen tỵ trên mặt mình thì cô
hoảng hốt nhìn xuống đất.
Không quan tâm, thật sự không quan tâm sao? Đều là gạt người!
Trừ phi là người chết, mới có thể thật sự không quan tâm! Kiều Y Y
cắn môi, "Cô có chuyện gì không? Nếu không có gì, tôi muốn đi trước!"
"Gấp cái gì chứ!" Trần Uyển đến gần cô, kéo cô gần lại mình, hai mắt
thẳng tắp nhìn cô, càng xem càng không nghĩ ra, tại sao Sóc Phong lại tình
nguyện yêu cô gái này, cũng không cần mình đây?
"Có chuyện gì mau nói đi!" Lúc này Kiều Y Y chỉ muốn làm con rùa
đen rút đầu, cô tuyệt không muốn từ miệng cô gái khác biết chuyện tình
của Sóc Phong.
"Tôi có một tin tức tốt và một tin tức xấu, cô nghĩ xem nên nghe cái
nào trước?" Trần Uyển giơ lên ác ý nụ cười không ngừng tiến tới gần.
Trong lòng Kiều Y Y thật khó chịu, cô gái này nói chuyện mập mờ lại
chẳng rõ ràng, “Không bằng cô nói cùng lúc được chứ?”
Mặt Trần Uyển biến sắc, làm sao cô có thể hai tin tức cùng lúc được
chứ?
“Nếu như cô làm không được, cũng không cần thừa nước đục thả câu
như vậy đâu!” Kiều Y Y lạnh lùng châm chọc, hôm nay ra cửa đã gặp ngay