nào đi làm giải phẫu buộc ga-rô (ngăn sinh nở); mà Kiều Y Y cũng như vậy
không muốn làm anh phiền não, một mình giải quyết. “Giải quyết” đứa bé
của bọn họ, cả đời này bọn họ chỉ có duy nhất một đứa bé.
“Anh nhìn thấy rồi à?” Một giọng nữ êm ái vang lên ở bên tai của anh,
Sóc Phong ngẩng đầu nhìn về cô gái đang nằm ở trên giường.
Kiều Y Y nhìn người đàn ông ngồi ở dưới đất, khổ sở trong mắt của
anh cũng làm cô bận tâm, ánh mắt của cô không ngừng nhìn qua lại trên
mặt rồi trên tay của anh.
“Anh nhìn thấy rồi à?” Cô hỏi lại một lần nữa.
Trên mặt Sóc Phong là sự im lặng, anh không mấy nhận thấy mà cứ
gật đầu đáp lời.
“Anh có gì muốn nói với em à?” Kiều Y Y hỏi như thế.
Bên trong phòng rất yên tĩnh, giống như không có ai vậy, hồi lâu, Sóc
Phong mới lên tiếng, “Y Y, chúng ta kết hôn đi!”
Kết hôn? Kiều Y Y nở nụ cười ngọt ngào, xinh đẹp giống như thiên sứ
hạ phàm, Sóc Phong nhất thời thấy choáng, anh chưa bao giờ thấy Kiều Y
Y cười mộng ảo như vậy.
“Y Y?”
“Sóc Phong.”
“Hả?”
“Cục cưng đó không còn rồi.”
Trong lòng co rút đau đớn một hồi, nhưng Sóc Phong không để cho
mình biểu hiện ra, anh đứng dậy ngồi bên cạnh cô, giống như đem tất cả