CHỈ NHỚ NGƯỜI THÔI ĐỦ HẾT ĐỜI - Trang 114

Cảm Ơn Sách Vở Nuôi Em Lớn

Cuối năm. Buổi sáng. Nắng ấm. Tôi không thấy những con hải âu xoải đôi
cánh thấp, tíu tít gọi nhau, chấp chới nơi bức tường vây bọc khu thương
mại. Nhưng tôi nghe được nhiều tiếng phong linh thánh thót hân hoan, nơi
chiếc bàn tròn, bao quanh bởi các bạn. Tiếng phong linh thánh thót hân
hoan, của Phương Hoa trỗi lên từ năm 17 tuổi - - khi Phương Hoa gặp Đăng
Khánh, nhạc sĩ, lần thứ nhất tại lớp tối, trường Anh văn Nguyễn Ngọc Linh,
Saigon. Tiếng phong linh đằm thắm quên mình của chị Bích, như những
tiếng reo của trầm tích hơn nửa thế kỷ làm vợ Tô Thùy Yên, thi sĩ. Tiếng
phong linh hãnh diện của Bùi Xuân Hiến, khi nói về nhan sắc, người bạn
đời hiện tại của ông. Ngọc Hoài Phương đọc hai câu thơ viết về cảnh tình
của những đôi lứa đã bước vào giai đoạn gần đất xa trời. Đêm/ ngày nhìn
nhau... Riêng tác giả “Trường Sa Hành”, Tô Thùy Yên, cao hứng, kể
chuyện mình. Từ chuyện thi ca và, những lấp lánh ông nhận được do chữ,
nghĩa lung linh, hắt lại...

182

Từ trái: Hàng đứng: Phương Hoa, bà Tô Thùy Yên, Khánh Minh, Tuấn
Ngọc, Nguyễn Lương Vỵ, Bùi Xuân Hiến. Hàng ngồi: Ngọc Hoài Phương,
Tô Thùy Yên, Đăng Khánh, Du Tử Lê (2014)

Nhạc sĩ Đăng Khánh, tác giả “K. Khúc của Lê” thì, say sưa kể lại chiếc cặp
da cũ của Phương Hoa, trong gặp gỡ... “trúng thương” ngay lần gặp Phương
Hoa, thứ nhất.

Ông nói về những đường chỉ khâu đã mờ bên ngoài lớp da đã cũ. Ông nói
về ổ khóa của chiếc cặp táp không còn sử dụng được và, những góc cặp bị
sờn của Phương Hoa... Ai đó, trong bàn của chúng tôi, buột miệng: “Ô! Trí

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.