CHỈ NHỚ NGƯỜI THÔI ĐỦ HẾT ĐỜI - Trang 116

một kẻ tài thiển, trí cạn, lại hám danh lợi, không cần nhắc nhở nhau, chúng
tôi cũng mặc nhiên giữ khoảng cách. Xã giao. Hoặc lặng lẽ xa lánh.

Tôi rất muốn nói với người bạn trẻ rằng, thời của chúng tôi (cũng như ở bất
cứ sân chơi văn học, nghệ thuật nào khác), đều có những phân chia đẳng
cấp tự nhiên. Chúng tôi cũng có “nhóm”, có “club” hiểu theo nghĩa cùng
một mặt bằng, tài năng, văn chương... Nhất là cùng một mặt bằng trí tuệ,
nhân cách... Nhưng không vì thế mà họ thiếu tương kính.

Thay vì trả lời cô, tôi chỉ gật đầu. Im lặng. Tôi muốn đóng trọn vai trò
người nghe, khi trong bàn, các bạn tôi còn nhiều cao hứng! Tôi không
muốn những trả lời, góp ý của tôi, làm giảm đi sự tập trung của cô, vào
những mẩu chuyện, các bạn tôi muốn kể... Tôi nghĩ nhiều phần cô không
biết, tôi có thói quen im lặng. Lắng nghe. Khi trong mỗi gặp gỡ, có hơn một
người muốn nói. Họ cần người nghe...

Tôi không biết sáng đó, có phải vì quá lâu các bạn tôi mới gặp nhau? (Hay
vì trong bàn có nhiều nữ lưu?) Nên các bạn tôi, mỗi cá nhân, đã như một
“trưởng môn phái võ lâm” hiệp duyên, làm thành một cuộc “Hoa Sơn luận
kiếm” nơi chiếc bàn tròn, nhỏ, trong nắng ấm, hành lang café, vắng bóng
những con hải âu xoải đôi cánh thấp, tíu tít gọi nhau, chấp chới nơi bức
tường vây bọc khu thương mại.

Tôi không nhớ chính xác niềm vui qua đã bao lâu? Nỗi buồn nào còn đọng
và, để lại trong tôi, nhiều khoảng trống, khi các bạn tôi đã tán lạc?!? Họ về
lại cõi riêng, cùng chiếc bóng và, cuộn chỉ thời gian, ngày một thêm ngắn
đi!

Chiều nay, tôi tự cho phép mình ra khỏi công việc vì một niềm vui, món
quà tinh thần, (mà) bạn-tôi-thi-sĩ đã ưu ái dành tặng tôi.

Tôi tự cho phép mình, thanh thản rời bàn viết, bước ra vườn sau, ngồi trên
một trong những khúc cây (T. xin được từ mấy ông thợ đào cây, cách đây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.