CHỈ NHỚ NGƯỜI THÔI ĐỦ HẾT ĐỜI - Trang 117

cũng đã hơn năm), để nhâm nhi mẩu đối thoại giữa tôi và bạn-tôi-thi-sĩ. Tôi
muốn được sống lại. Muốn im lặng. Lắng nghe tiếng reo của những chân
tình, sáng lên từ những khoảng lặng hay, những ngập ngừng, ngắt quãng
theo nhịp đập của trái tim bạn mình - - Mặt bên kia của tiếng phong linh
hân-hoan-cùng-thời-bằng-hữu.

Ngay khi vừa nhớ lại, trong tôi lại nhen nhúm ý muốn nói người bạn trẻ của
tôi, rằng:

“Ở một góc nào khác, phía nào khác, tất cả những gì chúng ta đinh ninh
không còn, những tưởng chết rữa đã lâu, trong sinh hoạt bát nháo, chân/ giả
hỗn loạn của sinh hoạt văn chương hôm nay, xứ người, sự thật, chúng vẫn
còn đó: Những hạt kim cương bất hoại”.

Tôi hy vọng cô cũng biết, theo quan điểm Phật giáo thì, chẳng có gì biến
mất: Cái xấu hay cái tốt. Ngọn lửa tắt rồi, không mất. Tiếng nói chúng ta,
đã tan vào thinh không, không mất. Khi thân xác chúng ta đã trở về cát, bụi
thì, dòng tâm thức bất hoại, chuyển lưu qua trăm, ngàn đời kiếp của mỗi
chúng ta, cũng không mất. Nó chỉ tạm rời bỏ thân xác (chiếc áo hay, chiếc
rương của tâm thức), để chờ đợi nhập vào một đời sống, khác. Rõ hơn, một
thân thể, khác. Và cứ thế, với nghiệp riêng của mỗi sinh linh...

Tôi muốn kể, để cô vững tin rằng, dù thời nào, giai đoạn nào, hoàn cảnh
nào, tính tinh ròng văn học, cũng không hề biến mất. Chẳng một quyền
năng quỷ mị nào xiết cổ được. Ngay cái đói như thơ của bạn-tôi-thi-sĩ đã đề
cập, cũng không làm tan biến tư chất con người! Nó chỉ lu mờ khi không đủ
duyên khởi. Nó sẽ sáng lên, rực rỡ, như căn bản nó là, lúc hội đủ điều
kiện...

Mẩu chuyện tôi muốn kể cho người bạn trẻ của tôi nghe, cũng chẳng mới
mẻ, lạ lẫm gì, trong sinh hoạt mấy nghìn năm văn chương, nhân loại.
Nhưng với riêng tôi, trong hoàn cảnh bùn đen sinh hoạt văn học hiện nay,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.