CHỈ NHỚ NGƯỜI THÔI ĐỦ HẾT ĐỜI - Trang 119

hai chữ “làm thơ” như thể đó là một tương tác bằng hữu nhìn, thấy và nhớ
nhau...!

Tôi nghĩ, không cần nói thêm, người bạn nhỏ của tôi cũng hiểu, tôi xúc
động biết chừng nào!!! Tôi nói nhanh, tuồng sợ bạn tôi hay ai đó, ngắt lời:

“Ô! Tuyệt vời! Bạn tôi! Vô tình bạn đã cho tôi thêm một buổi sáng hạnh
phúc. Hơn thế nữa, bạn đã cho tôi một kỷ-niệm-lớn.”

(Khi nhắc tới hai chữ “kỷ niệm”, trong tôi ý niệm “kỷ niệm cũng có nhan
sắc, đời sống riêng, của nó”... Mà, tôi từng viết xuống, trở về với tôi, như
một tia chớp hiếm hoi, rực rỡ.)

Bạn tôi đọc:

“cảm ơn sách vở nuôi em lớn

con chữ nuôi người trong giấc mơ.

hồn nuối rưng rưng từng khối đá

tôi trầm mình trong em: đời sau.”

Xong. Bạn tôi nói, bạn tôi muốn thay hai chữ “đời sau” bằng “làm thơ”.
Bạn tôi giải thích với hai chữ này, bạn tôi cũng đã vừa... “làm thơ”... trong
hoàn cảnh đang mê mê với công việc của mình!!!

Mặt khác, bạn tôi cũng cho thấy bạn tôi biết rõ, khi tôi thường ra khỏi bài
thơ của mình, bằng một câu kết bỏ lửng, lại ở câu thứ ba, âm trắc thì, đó là
cánh cửa mở, mời bằng hữu, người đọc tham dự vào bài thơ bằng câu thứ
tư... Bạn tôi đọc lại khổ thơ ấy, cùng với câu kết bỏ lửng, ý chừng sợ một
bên tai điếc lặc, điếc lè của tôi, sẽ nghe chữ “tạc” thành chữ “tộ”:

“cảm ơn sách vở nuôi em lớn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.