CHỈ NHỚ NGƯỜI THÔI ĐỦ HẾT ĐỜI - Trang 120

con chữ nuôi người trong giấc mơ.

hồn nuối rưng rưng từng khối đá

tôi trầm mình trong em: làm thơ

cảm ơn hiện tại: không sau, trước.”

Trước khi chấm dứt cuộc điện đàm bạn tôi nhắn nhủ tôi, đừng công bố. Đợi
khi nào bạn tôi không còn nữa...

(Bạn tôi làm như ông có thẩm quyền quyết định giữa chúng tôi, đứa nào
được phép đi trước! Đứa nào phải đi sau!?!)

Người bạn nhỏ của tôi đâu biết, chính dặn dò thêm này của bạn tôi, đã
khiến tôi muốn chảy nước mắt...

Lặng đi giây lát, tôi tự đánh tháo mình, bằng nhắc nhở bạn tôi, hãy quay về
công việc...

Sau đấy, dư âm của cuộc nói chuyện ngắn ngủi, vẫn lung linh trong tôi,
những hồi phong linh, tri kỷ. Tưởng chừng khôn dứt. Tôi hân hoan nhận ra,
giao tình giữa chúng tôi, không khoảng cách. Không mặc cảm. Tôi hạnh
phúc nhận ra, chúng-tôi-được-sống-cùng-thời. Hạnh phúc “thấy” nhau! Và,
tôi muốn khoe với cô, hạnh-phúc-tôi, đó.

Tôi nhớ hơn một lần H.T. bảo tôi, vì bạn, nếu có bị gán nhãn “áo thụng vái
nhau” thì cũng tốt thôi. Chỉ sợ bạn không có gì để mình ca ngợi!

Ngẫm lại, tôi thấy H.T. đúng. Rất đúng. Vì, trong lặng lẽ, chúng tôi luôn
đau đáu trông đợi thi ca, âm nhạc... của đứa này hoặc đứa kia, ngày một đẹp
hơn. Tốt hơn. Đó là thứ tình thân riêng mà, cả hai chúng tôi đã cùng có
được với Nguyên Sa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.