CHỈ NHỚ NGƯỜI THÔI ĐỦ HẾT ĐỜI - Trang 126

còn bâng khuâng chờ khách? Hay giọng nói sang sảng, câu chuyện, tiếng
cười, giọng đọc thơ rất Hà Nội của ông, đã lấp đầy mọi khu vực?

Chỉ biết, cuối cùng tôi đã gặp người tôi muốn ngỏ lời cám ơn. Nhà thơ, họa
sĩ, kịch sĩ, đạo diễn Phan Vũ.

Chỉ biết, rất nhậm lẹ, hồn nhiên, tác giả “Em ơi, Hà Nội Phố” đã như một
cơn lốc quyến rũ bạo liệt, cuốn tất cả chúng tôi dạt trôi ngược, xuôi, cao,
thấp theo những lênh đênh của định mệnh bài thơ (như định mệnh tình cảm
đời ông?) khởi tự những ngày chia đôi đất nước.

Tôi vẫn nghĩ, mỗi tác phẩm, nhất là những tác phẩm lớn, tự thân vốn có cho
riêng nó một đường bay, trước ngỡ ngàng tác giả. Cũng thế, trường hợp của
Phan Vũ với “Em ơi, Hà Nội phố.”

Nhờ giáp mặt để nói lời cám ơn, tôi mới biết, bài thơ không chỉ có 21 câu,
như ca khúc đã phổ biến. Mà, “Em ơi, Hà Nội phố” là một trường khúc, dài
443 câu, phân bổ cho 24 đoạn.

Mỗi đoạn, theo tôi, là một gam màu, một mảnh puzzo, khi ráp lại, thành
toàn cảnh Hà Nội tháng 12 năm 1972. Ngày họ Phan sinh đẻ “Hà Nội phố”,
ông đã bước khá sâu qua tuổi 40.

Không biết có phải vì đã bước khá sâu vào tuổi “Tri thiên mệnh” hay không
mà, người đầu tiên họ Phan cho chiêm ngưỡng dung nhan đứa con tinh thần
ngoại khổ của mình, là Xuân Diệu.

Tôi không biết những người cùng tôi (luôn bàn ghế, ngôi quán, cái nóng,
con đường, thành phố xế chiều) nghe “Alexis Zorba” Phan Vũ đọc trường
khúc “Hà Nội phố” của ông, nghĩ gì, cảm gì? Riêng tôi có bất ngờ to lớn, là
sự kiện ông cho biết, bài thơ được viết vào tháng 12 năm 1972. Khi Hà Nội
trân mình chịu đựng những đợt B-52, ném bom. Trải thảm.

204

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.