CHỈ NHỚ NGƯỜI THÔI ĐỦ HẾT ĐỜI - Trang 133

Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường...”

Tôi không biết người không nhớ phố hay, phố đã quên người?

Tôi cũng không biết hình ảnh, âm thanh nhớ người hay, người tương tư âm
thanh, hình ảnh? Đó là xâu chuỗi hình ảnh, tiếng động mà, sự vắng mặt
tương tác nhau. Như chiếc lá rơi tạo thanh âm trên mặt phố. Từ đó, phố,
người đón nhận những âm vang quá khứ. Hoặc ta vốn có sẵn hình ảnh, tâm
tưởng về chiếc lá; nên ký ức mở cửa đón chào?

Trường hợp nào, với tôi, toàn cảnh Hà Nội, 72 của Phan Vũ vẫn là những
khoảng lặng mênh mông, nối những khoảng lặng tê điếng. Toàn cảnh Hà
Nội, 72, là sự vắng mặt của chính Hà Nội. Tựa những thước phim câm.
Không tiếng.

Vắng mặt đầu tiên, trong trường khúc Hà Nội, 72, của họ Phan, trong ghi
nhận của tôi, là sự sống, sắc mầu. Chúng đã bị/ được người Hà Nội mang
theo khi sơ tán...

Một thành phố không còn thị dân, là thành phố hoang. Thành phố chết.
Người Hà Nội, 72, bỏ Hà Nội mà đi, không chỉ đem theo sự vắng mặt của
mình. Họ còn để lại sau lưng, còn khêu thức nhiều vắng mặt khác!

Tôi muốn nói tới những vắng mặt của chim muông. Những tiêu sơ thiên
nhiên, cảnh, vật mà, con người trong đó, thấy như thất lạc chính mình:

Em ơi! Hà Nội phố!

Ta còn em ráng đỏ chiều hôm

Đôi chim khuyên gọi nhau trong bụi cỏ.

Đôi guốc bỏ quên bên ghế đá...”

[11]

Hoặc:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.